Atinysunshine
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Moonshine

4 posters

Go down

Moonshine Empty Moonshine

Bài gửi  Haru Wed Sep 19, 2007 3:39 pm

Moonshine

_Ongoing_


Author: Haruchan, Meichan, Yuu, Kumichan (Moko), Rin Elrics và... *ngắc ngứ* Có ai nhớ nick Meochan là gì không nhỉ????? TTOTT
Category: General
Disclamers: Dolls là của bọn tôi, cấm cãi. Ai cãi tui cạp cho đó >"< Tiện thể, có ai muốn thêm nhân vật hông ? ^.^
Rating: K (tạm thời ^^")
Warning: uhm... not... nothing... chắc thế >"< *cười yếu ớt* à quên, OOC ^^" maybe shoujo-ai. Có thể thôi nhá!
Author note: Đố mọi người biết đây là fanfic về người thật hay là người thật lấy tên của character trong fic? -^______________^-



Prologue: (write by Sakurachan)

Bóng đêm bao trùm lên toà nhà cổ kính, tạo cho nó một thứ không khí mơ hồ, mờ ảo đến kì lạ. Mặt trăng lấp ló sau đám mây đen, toả ra một thứ ánh sáng dìu dịu. Lạnh. Toà biệt thự chìm trong yên tĩnh, thỉnh thoảng đâu đó lại vang lên một tiếng kêu văng vẳng mơ hồ.

- Tất cả đều bình thường, đúng như kế hoạch.- Một giọng nói khẽ vang lên trong căn phòng nhỏ.

- Vậy bắt đầu như thế nào đây, Sakura?

- Tôi đã chuẩn bị rồi. Có người sẽ đánh lạc hướng bọn họ trong khi chúng ta trốn khỏi đây. - Sakura lạnh lùng đáp. Cô là một cô bé xinh xắn với mái tóc đen dài được cột lên cao bằng một dải nơ màu lục nhạt. Cô mặc một bộ đầm cùng màu, với đôi mắt xanh ngọc lạnh lùng. Trong bóng tối, cô bé đứng tựa bên cửa số, chăm chú nhìn ra bên ngoài với nét mặt đượm chút căng thẳng.

_ Phải chắc chắn là có thể thoát ra đó. - Một gịng nói khác vang lên ngán ngẩm.- Tôi chán cái cảnh bị đối xử như một con búp bê rồi.

_ Cậu im lặng một chút được không Kazuki? - Sakura cau mày khó chịu. - Cậu ồn ào quá.

_ Uhm, Ok!

_ Hừ! - Sakura thở ra hậm hực nhưng rồi lại ngước nhìn về phía một cô bé vẫn ngồi im lặng trong một góc phòng. - Sao thế Mei?

_ Uhm, không. - Mei nhẹ nhàng đáp. - Chỉ là...

_ Lo cho bọn họ chứ gì. - Cậu bé Kazuki kết thúc câu nói với vẻ chế giễu. - Cô lúc nào cũng thế, hiền lành lo lắng cho cả người vốn chẳng coi chúng ta là cái gì hết. Ngu ngốc.

_ Thì bọn họ tạo ra chúng ta chỉ để làm những con búp bê trưng cho đẹp thôi mà. - Giọng nói thứ hai lại vang lên mỉa mai.

_ Đủ rồi đó! Kazuki, Katsumi! - Sakura nạt. - Chuẩn bị đi, trăng lên rồi.

Ngay lập tức, ba bóng đen còn lại nhay khỏi giường và tiến đến bên khung cửa sổ. Ánh trăng chiếu qua khe cửa, tràn vào căn phòng nhỏ.

Mei, cô bé với mái tóc màu tím nhạt xoăn nhẹ, đứng nép người bên Sakura. Cô có một đôi mắt màu tím nhạt trong veo, với làn da trắng mịn mà, gần như tệp màu với bộ đồ trắng điểm xuyết vài bông hoa tím nhỏ cô đang mặc. Đứng đối diện với hai cô bé là chị em sinh đôi Katsumi và Kazuki, hai gương mặt giống hệt nhau. Cùng một mái tóc nâu ngắn mềm mại và đôi mắt cùng màu, cũng bộ áo khoác ngoài cũng kiểu, chỉ khác ở màu sắc: Katsumi màu đỏ và Kazuki màu vàng.

_ Đến lúc rồi, bắt đầu đi, Mei. - Sakura nói nhỏ, đưa mắt ngước nhìn mặt trăng êm dịu phía bên kia khung cửa kính.

_ Uhm... - Mei bước ra phía trước, ánh trăng chiếu thẳng vào cô, toả ra ánh sáng dìu dịu. Cô bé áp hai bàn tay vào nhau, thở ra nhè nhẹ. Một thứ ánh sáng bàng bạc kì lạ chợt toả ra từ hai đầu ngón tay cô. Vẫn giữa thứ ánh sáng kì dị ấy, Mei áp thẳng hai bàn tay vào khung cửa được làm bằng một loại kính đặc biệt. Nhưng dù đặc biệt đến đâu, nó vẫn cứ tan ra trong bàn tay cô, chập chờn như sương khói.

_ Tốt lắm. - Sakura cười nhẹ, đưa tay xuyên qua cái hình bóng chập chờn hư ảo. - Nó sẽ duy trì được bao lâu, Mei?

_ Tối đa là 5 giây. - Mei trả lời khó nhọc.

_ Quá thừa rồi. - Sakura mỉm cười lạnh lùng. - Đi thôi! - Cô nắm lấy bàn tay Mei vẫn đang đặt lên khung cửa vô ảnh, kéo xuyên qua nó, với cặp sinh đôi bám theo sát gót, cùng lúc với một tiếng nổ kéo dài ở phía đầu kia toà biệt thự.

Đêm nay... trăng tròn...

Trò chơi bắt đầu.



--------------------
Haru
Haru
Dolls
Dolls

Tổng số bài gửi : 12
Age : 32
Registration date : 02/09/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Meichan Fri Sep 21, 2007 4:29 pm

Moonshine


Chapter I: The dolls
(by Meichan)


Tiếng đàn lặng lẽ vang lên trong căn phòng nhỏ. Người con gái như thả mình vào trong từng nốt nhạc, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt khẽ lướt trên nhẹ trên phím đàn. Cô mỉm cười nhẹ nhàng. Anh bình minh len lỏi qua ô cửa sổ, tràn vào căn phòng, vương nhẹ lên mái tóc mài tím nhạt của cô gái, làm cả không gian như bừng lên một sắc tím hư vô.

Két.

Cánh cửa phòng mở ra nhè nhẹ. Cô gái ngưng bặt bản nhạc, quay qua nhìn người mới bước vào căn phòng và cười thật tươi.

_ Chào Haru, buổi sáng tốt lành. Ngủ ngon chứ?

_ Uhm... - Cô gái tên Haru mỉm cười, khép lại cánh cửa sau lưng mình. - Đừng bận tâm đến tôi, cứ tiếp tục đi.

Người con gái lại mỉm cười, quay người lại tiếp tục bản nhạc còn dang dở. Tiếng đàn trong veo, thanh khiết như chính con người cô, vô hình, hư ảo. (Mei: Trong veo? Thanh khiết? o_O / Haru: -^^- vui muh XD / Mei: *lườm* edit linh tinh *sigh*) Một cơn gió thổi qua căn phòng, mang theo một mùi hương thoang thoảng.

Bản nhạc đã đi đến hồi kết, nhưng cô gái có vẻ vẫn không muốn dừng lại. Cô tiếp tục chơi một bản nhạc khác, bàn tay vẫn lướt nhẹ trên phím đàn, tạo nên nhưng âm sắc nhẹ bẫng như tan ra trong ánh bình minh, với ngọn gió ban mai dịu dàng.

Haru khẽ chau mày khi nhận ra bản nhạc mà bạn cô đang đàn. Cái bản nhạc mà cô từng bị ép phải đàn bằng được cho đến khi đôi bàn tay bật máu. Điều nhắc nhở cô về quãng thời gian đã qua, đau buồn, u ám Một kí ức vĩnh viễn không thể nào xoá mờ trong tâm trí cô.

Dẫu vậy, Haru vẫn kiên nhân lắng nghe cho đến khi tiếng đàn ngưng lại. Cô không muốn làm người bạn của mình buồn.

_ Sao, Haru? - Cô gái quay lại nhìn cô, mỉm cười. Đôi mắt màu tím nhạt nhìn cô chờ đợi. - Haru cứ nói đi, không sao đâu, tôi hiểu mà...

_ Uhm...- Haru thở dài, tiến lại gần cô gái, đưa tay nhấn đại một vài phím đàn. Từng nốt nhạc vang lên rời rạc, như oán trách. - The dolls phải không? Sao Mei lại đàn bản này? Mei biết tôi ghét nó mà.

_ ...Tôi biết... - Mei cười buồn. - ...Nhưng tôii vẫn muốn đàn, vì... hôm nay là vừa tròn 5 năm tính từ đêm trăng tròn hôm ấy...

_ .......

_ Haru có giận tôi không?

_ .......

_ Xin lỗi Haru...

_ Được rồi, không sao. - Haru thở dài. - Cứ coi như một dịp đặc biệt đi, không sao.

_ Cám ơn...

_ Uhm... Thôi, Mei. Vào ăn sáng đi rồi đi thay đồ. Chúng ta có việc phải ra ngoài.

_ Công việc mới à? - Mei ngạc nhiên hỏi, nhẹ nhàng đứng dậy bước theo cô bạn thân của mình. - Gì vậy?

_ Tôi không biết. - Haru gằn giọng bực tức, đẩy mạnh cánh cửa. - Một tên bastard nào đó đã nhất quyết là chúng ta phải đến tận nơi chúng chọn mới nói ra nội dung công việc. Thật vô vị.

_ Haru... Có thể đó là cái bẫy của bọn họ. - Mei lo lắng nói.

_ À... Làm gì có chuyện đó. Theo thông tin của Kitsune thì họ chưa phát hiện ra tung tích của bọn mình đâu. Mei cũng biết mà, gì chứ đã là Kitsune thì...

_ Tuyệt đối chính xác. - Mei tiếp lời. - Tôi cũng biết cô ấy là chuyên gia tin tức, nhưng mà...

_ Không sao. Nếu chúng ta có mệnh hệ gì thì còn Katsumi và Kazuki mà.

_ Haru--

_ Sẽ ổn thôi, Mei. Giờ vào ăn sáng đi, tôi đói quá rồi. ^^



~o~O~o~



Haru bước nhanh trên đống đổ nát của toà nhà cũ kĩ, không một tiếng động. Mùi mốc, mùi rác thải bốc lên tràn ngập trong không gian. Trời không lạnh, nhưng nơi này lại mang một vẻ ảm đạm khiến người ta rùng mình. Một vài tia nắng yếu ớt len lỏi qua những khẽ hở rải rác bên tường nhưng vẫn không thể xua đi luồng khí lạnh lẽo vây bủa khắp xó xỉnh.

Tử khí.

Mei thở dài khe khẽ, cố rảo bước nhanh hơn để theo kịp cô bạn thân. Cô ghét cái mùi không khí nơi này, nó khiến cô cảm thấy khó chịu. Đôi lúc những vị khách hàng kì cục này khiến cô không tài nào hiểu được họ nghĩ gì. Bên ngoài kia có biết bao nhiêu chỗ lịch sự, thanh nhã để từ từ nói chuyện, hà cớ gì lại phải chui đầu vô khu ổ chuột tồi tàn nhất thành phố mà đàm đạo chuyện công việc chứ?

Con người thật khó hiểu. *sigh* (Haru: Thì tôi vẫn nói thế mà -- --")

Đột nhiên, Haru đứng sững lại. Đôi mắt xanh lạnh lùng ngước nhìn khắp toà nhà đổ nát. Lạnh, nhưng lại bình thản đến lạ lùng. Cô thở ra khe khẽ, kiên nhẫn đứng yên tại chỗ như đang chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra. Một điều mà cô biết rất rõ.

_ Lại nữa à? - Mei thở dài ngán ngẩm, tiến đến bên cô bạn thân.

_ Phải chịu thôi. - Haru cười cười, mắt vẫn không hề nhìn Mei. - Với lại lâu lâu vận đông chút cũng vui mà. Coi như luyện tập đi. -^^-

_ Haru bình thản thấy sợ. - Mei lẩm bẩm -- --"

_ Chuyện nhỏ. - Haru lại cười. - Tại...

ĐOÀNG!

Một tiếng nổ đinh tai vang lên ngắt lời Haru. Cô khẽ nhíu mày, lộn một vòng trên không trung và nhẹ nhàng đáp xuống cách đó khoảng một vài mét vừa kịp lúc viên đạn cắm xuống ngay chỗ cô vừa đứng.

_ ... Quen rồi mà. - Haru kết thúc câu nói, cau mày tỏ vẻ không hài lòng. - Bọn này bất lịch sự quá. Ít ra cũng phải để người ta nói hết câu đã chứ?!

Mei bật cười khúc khích, lướt nhanh đến bên cạnh Haru. - Choảng nhau mà con đòi lịch sự với không lịch sự nữa... - Cô giả vờ thở dài rồi lại cười, trong khi cả thân người vẫn không ngừng nhảy tránh từng luồng đạn xé gió lao về phía cô, từng bước nhẹ nhàng như một con mèo lười đang đùa giỡn với đống đồ chơi của nó.

_ Thì chính vì đánh nhau nên mới cần lịch sự đó! - Haru cũng cười đáp, chựng lại một vài giây cố gắng lôi ra một sợi dây chuyền có mặt là một cái lọ nhỏ hình chữ H được thiết kế tinh xảo đến từng chi tiết. Cô bất ngờ giật mạnh cái lọ ra khỏi sợi dây và cung tay ném nó về phía những viên đạn được bắn ra.

BÙM!!!!!!!

Cả toà nhà như rung lên vì sức nổ của quả bom. Từng làn khói trắng lờ mờ bay tràn ngập khắp nơi, Mặc dù vậy, có vẻ như nó chỉ có tác dụng hù doạ thôi chứ chẳng có thương vong gì cả. Chỉ có một vài mảnh tường chịu rung động bắt đầu từ từ sập xuống thôi. ^^"

_ Tiếc thật đấy! - Haru than vãn. - Tôi thích cái mặt dây chuyền đó lắm~~~ Thôi kệ, khi nào Katsumi về bảo cô ta làm cho một cái mới vậy.

Haru gật gù đồng ý với lời nói của chính mình. Cô có vẻ như chẳng thèm quan tâm đến một đống người mặc áo đen sau khi thoát khỏi chấn động của vụ nổ đang tiến tới vây lấy mình. Cô thậm chí còn không thèm liếc bọn họ lấy một cái. Ở gần đó, Mei cũng đang vật lộn... à không, đùa giỡn với một tốp người cũng tương tự như thế. Cô đánh, đá, gạt, xoay người làm ra vẻ sắp đánh trúng hết bọn họ nhưng khi chỉ còn cách khoảng 1 cm thì lại ngừng lại và rút về. Dĩ nhiên, bị vờn như vậy thì chắc chắn không ai có thể tránh khỏi cơn bực tức, nhưng dù có tức thế nào, cũng chẳng ai làm gì được cô. Thậm chí để nhìn rõ cô thôi cũng đã khó rồi. Tất cả những gì họ thấy chỉ là một cái bóng trắng tím lờ mờ lướt qua lướt lại trước mặt, trêu đùa, bỡn cợt họ.

_ Hết giờ chơi rồi. Kết thúc thôi! - Tiếng Haru vang lên xen lẫn tiếng cười khúc khích. Nhanh như cắt, chi trong khoảng 30s, tất cả toà nhà trở lại yên tĩnh. Lẫn trong làn khói mịt mờ là hình bóng hai người con gái đang phủi tay lạnh lùng, dưới đất toàn những tên mặc đồ đen nằm la liệt. Không ai chết, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không. Bọn họ chỉ đơn ginả là năm lăn ra đó bất tỉnh, không cục cựa được.

_ Thật là chán~ - Haru phàn nàn. - Lũ này thậm chí còn không đỡ nổi một đòn của tôi. Yếu đến thế là cùng.

_ Ít ra thì cũng làm nóng người được một chút mà. - Mei mỉm cười hiền lành.

_ Nóng gì~ - Haru le lưỡi phản đối. - Tôi còn chưa mất đến một giọt mồ hôi nữa.

_ ^^"

_ Giỏi thật. Hai người đúng là không hổ danh bậc cao thủ về cận chiến. Bái phục! - Một giọng nói trong trẻo vang lên xen lẫn tiếng cười. Ẩn trong làn khói, hình bóng hai người con gái từ từ lộ diện. Một cô gái xinh xắn khoảng 12, 13 tuổi. Tóc màu đen được buộc hai bên bằng một dải lụa màu trắng. Cô mặc một bộ đồ màu đen, với nụ cười ấm áp trên môi. Nhưng cô gái đứng bên cạnh cô lại khác hẳn. Cô ấy đẹp, với mái tóc vàng dài buông xoã xuống hông, nhưng từ người cô lại toát ra một luồng khí lạnh lẽo như băng, ngay cả dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.

_ Yuu?

_ Cả Mokona nữa?




END CHAPTER 1 '_________'

--------------------------------------
Meichan
Meichan
Dolls
Dolls

Tổng số bài gửi : 3
Registration date : 03/09/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Mokochan Fri Sep 21, 2007 5:28 pm

Moonshine






Chap II: Nữ thần báo tử
(by Mokona)

Mặt trời lên cao dần. Nhưng trong tòa nhà cũ kĩ ẩm thấp vào bậc nhất của thành phố kia, những tia nắng hiếm hoi len lỏi được vào bên trong và những cơn gió rít qua những khe hở vẫn không thể xua tan hết cái mùi ẩm mốc khó chịu lởn vởn xung quanh.

Làn khói trắng tan đi, để lại bên trong hình bóng của bốn người con gái hiện ra ngày một rõ.

_ Chào, Yuu, Mokona lâu lắm không gặp, thật bất ngờ. - Ngạc nhiên, Mei cười tươi chào hai người mới xuất hiện. Yuu chào lại Mei và Haru còn Mokona chỉ mỉm cười, nụ cười của cô cũng rất lạnh lùng.

_ Cả hai vẫn khỏe chứ? – Yuu lên tiếng trước, vừa cười vừa chạy lại nắm chặt tay Mei.

_ Không ốm được. – Haru đáp gọn lỏn.

_ Khỏe là tốt rồi. – Yuu nói – Em có nghe nói một chút về các ss. Và cả công việc mọi người đang làm nữa.

_ Uh, nó giúp bọn ss kiếm được kha khá tiền. – Haru cười – Mà sao hai người lại ở đây ?

_ Em thấy nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta nên tìm một nhà hàng nào đó uống nước hay ăn gì đó và cùng bàn bạc, như vậy hay hơn. – Mokona nói, trong khi nhìn xung quanh với đôi mắt lạnh lùng.


Họ dừng chân tại một quán ăn nhanh bên đường, cũng có thể nói là sạch sẽ, thoáng mát và lịch sự hơn nhiều so với cái tòa nhà ổ chuột ban nãy với những chậu cây những cây phong lan đẹp đẽ được treo trên cao và ánh nắng rực rỡ chan hòa ngoài lớp kính cửa sổ, tất cả đều như đang nhảy nhót vui vẻ, đung đưa mình theo tiếng nhạc của bài piano “A tiny sun shine”. Lúc này nhà hàng đang đông khách nên khá ồn ào.

Haru, Mei, Yuu và Mokona chọn một bàn ở trong góc khuất, nơi yên tĩnh nhất trong quán.

_ Em và Yuu biết được ss và Mei đang ở thành phố này từ mấy hôm trước nên khi được thuê để làm công việc này, em đã nói với thân chủ thuê luôn hai ss. Sự việc chỉ có vậy thôi. - Mokona vừa trả lời vừa khoấy nhẹ ly coca trong tay cô.

_ Rất vui vì hai ss đã nhận lời làm vụ này với chúng em. Em cứ lo không biết hai ss và Katsumi, Kazuki có nhận lời không. – Yuu hào hứng nói. – A mà...

Im lặng một chốc, Yuu nhìn hai người bạn của mình, rồi như chợt nghĩ ra một điều gì đó, cô hỏi.

_ Haru này, sao em không thấy Katsumi và Kazuki đâu nhỉ, họ không đi cùng ss sao?

_ Họ đi Hong Kong rồi, “theo tiếng gọi của trái tim”. – che miệng cười.

_ Haru nói gì cơ? – Yuu hỏi lại ngạc nhiên – Không lẽ nhóm Haru sẽ tan rã sao?

Mei và Haru đưa mắt nhìn nhau rồi phá ra cười, còn Mokona thì chỉ lắc đầu ngao ngán.

_ Hai ss lừa em!!! - Yuu la lên sau một hồi ngơ ngác không hiểu khiến Haru lại càng cười dữ hơn. Cô gục đầu xuống bàn, cố nín cười nói.

_ Nae. Em biết hai người đó mà. Họ thì có coi 'tiếng gọi của con tim' ra cái gì đâu.

_ ..... - Yuu mím môi giận dỗi.

_ Thôi, trở về công việc. – Mokona lạnh lùng nói – nhiệm vụ lần này của chúng ta là lấy về bức tranh “Nữ thần báo tử”.

Yuu đưa ra một bức hình nhỏ chụp một bức tranh vẽ một cô gái rất đẹp, với mái tóc trắng xoăn bồng bềnh dài đến gót chân, và đôi mắt đỏ như máu sắc lạnh khiến cho bất cứ ai nhìn phải cũng phải sởn tóc gáy. Cô mặc một chiếc áo Hi Lạp cổ màu trắng thanh khiết dịu dàng khiến cô trông càng xinh đẹp và duyên dáng hơn gấp bội, một nét đẹp thiên sứ pha lẫn với vẻ hung ác của ác quỷ, trong khung cảnh yên bình của một đêm trăng khuyết.

_ Thật lạ là cô ấy lại không trở thành một nữ thần sắc đẹp nhỉ. - Haru đùa.

_ Uh, Haru nói cũng đúng – Mei hùa theo.

_ Ngoài bức ảnh này ra thì hoàn toàn chẳng có thông tin nào về bức tranh này ở đâu, xuất xứ... Chỉ biết nó đã từng xuất hiện ở Roma vào khoảng thế kỉ XVII. – Mokona thở dài, khuấy chiếc ống hút một cách chán nản.

_ Liệu chúng ta có thể tìm ra manh mối nào nữa không, Haru? – Yuu tiếp lời – chúng ta hiện giờ có quá ít thông tin. Thân chủ chỉ cung cấp cho tụi em từng đó thôi. - Cô lắc đầu nhè nhẹ và khẽ thở dài.

Haru chỉ im lặng một hồi lâu. Cô đưa mắt xem xét kĩ bức ảnh rồi ngẩng đầu lên đáp._ Muốn tìm một thứ gì thì cũng phải có thông tin và dụng cụ đã chứ, phải không? – Haru mỉm cười bí hiểm.


~o~0~o~


Giữa đống đổ nát của khu vực ngoại ô thành phố, một tòa nhà cao lớn sừng sững hiện ra trước mặt họ, với bốn bức tường lâu ngày bám đầy rêu mốc, trông hoang tàn không khác gì cảnh vật xung quanh nó.

Nhà của Kitsune – chuyên gia tin tức.
Họ vừa định bước vào thì có hai người lạ mặt chạy tới chặn lại.

Đi đâu cũng không tránh khỏi đánh lộn. *sigh*

Haru và Mei vẫn bình thản đi tiếp, và được họ cho qua. Nhưng Yuu và Mokona sẽ không được vào trong nếu không đánh bại được họ, đó là “quy định” không thể trái. Có lẽ họ không muốn bán thông tin cho những kẻ yếu đuối vô dụng.

Hai người đó không nói không rằng, cầm gậy lao thẳng đến chỗ Yuu và Mokona đang đứng và ra đòn tới tấp. Nhanh như cắt Yuu né người qua một bên và đánh mạnh vào mạn sườn khiến cô gái đau đớn lùi lại, bước chân cũng loạng choạng không vững. Còn Mokona thì nhảy lên cao tránh và đá bay cây gậy trúng người anh ta và đập vào tường, gãy làm đôi, đồng thời đáp xuống phía sau anh và đánh ngang cổ anh. Bị đau và mất vũ khí, nhưng 2 người đó vẫn cố đứng lên và tiếp tục ra đòn tấn công Yuu và Mokona.

_ Sức chịu đựng của họ cũng giỏi đấy chứ. – Mokona nói.

Haru đứng đó quan sát, rồi cô kéo Mei vào trong nhà, và nói rằng cô ấy đợi Yuu và Mokona ở bên trong. Họ đi vào một căn phòng nhỏ trên tầng hai, khá gọn gàng nhưng hơi tối do chỉ được thắp sang bởi vài ánh đèn dầu nhỏ và vài tia sang yếu ớt lẻn qua khe ván đóng trên cửa sổ. Ánh đèn mờ trong căn phòng đó vẫn đủ để có thể thấy rõ một người đang ngồi trong đó, và tươi cười chào họ.

_ Haru, Mei, đang đợi hai người đây ^^

_ Chào Kitsune. – Haru và Mei đồng thanh.

_ Cô đến đúng lúc đó Haru, tôi đang có việc muốn nhờ cô đó. – Kitsune nói, giọng nói của cô có phần hơi…ngọt.

_ Chuyện gì? Nói trước tôi không làm gì miễn phí đâu đó. – Haru nhếch mép cười.

_ Thôi được rồi, tôi sẽ miễn khoản tiền trả để mua thông tin của hai người. Đủ chứ ? - *sigh*

_ Được rồi. – cô cười đắc ý. – Cô muốn nhờ tôi làm gì nào.

_ Dạy tôi đánh đàn thất huyền cầm.

Vừa lúc đó, Mokona và Yuu lên đến nơi, trên người không có đến một vết trầy xước nào, dù rất nhỏ và có vẻ như họ cũng chẳng tốn công sức mấy để hạ gục hai người đó.

_ Xin chào.

_ Chào Mokona, Yuu. Tôi là Kitsune. – Kitsune mỉm cười với cả hai người.

_ Cô biết chúng tôi sao? – Mokona chau mày hỏi.

_ Tôi là chuyên gia tin tức thì dĩ nhiên tôi phải biết tất cả chứ, phải không nào. Hãy nói xem mọi người muốn biết về điều gì.

_ Tôi muốn biết về bức tranh “Nữ thần báo tử”.

_ Ồ, “Nữ thần báo tử”? Thú vị đấy! - Cô gái cười. - Tôi cũng chỉ có vài thông tin liên quan đến nó thôi. Được biết bức tranh “Nữ thần báo tử” xuất hiện vào khoảng đầu thế kỉ XI, tại Italy, không rõ tác giả của nó. Người ta đồn rằng bức tranh đó ẩn chứa một lời nguyền trong đôi mắt của nữ thần, bất cứ ai nhìn vào đôi mắt đó sẽ chết bất đắc kì tử.

_ Chết bất đắc kì tử. – Yuu lặp lại – Hèn gì người ta lại muốn tìm bức tranh đó đến vậy. Giờ nó đang ở đâu?

_ Nó đang được cất giấu ở một tòa biệt thự cổ lớn trong khu rừng ở ngoại ô thủ đô Luân Đôn. Bức tranh đó thuộc quyền sở hữu của một người Nhật tên là Akahito Kenta. Đó là toàn bộ những gì tôi biết về bức tranh đó.

_ Cảm ơn cô, Kitsune. Nhiêu đó là đủ rồi. – Haru nói.

_ Uhm. À, nếu gặp rắc rối về ma thuật thì cứ tìm đến "người đó" nhé.

_ Tôi nhớ rồi.

_ “Người đó” là ai vậy Haru. - Mokona tò mò hỏi.

_ Là một mụ phù thủy. – Haru che miệng cười. Kitsune và Mei cũng phì cười theo.

_ Haru, ss đừng có lừa em lần nữa. Gì mà một mụ phù thủy chứ. Em không tin. >< - Yuu la lên giận dự. Haru vẫn chỉ cười, kéo tay Mei bỏ đi, không quên nói với lại: “Bye, Kitsune.”

_ Chào Kitsune. – Mei, Yuu và Mokona đồng thanh.

_ Chào mọi người. – Kitsune tươi cười chào lại. – Chúc may mắn.

Họ đến một tòa nhà lớn ở khu phố biệt thự phía nam thành phố, rất đẹp và sang trọng nhưng trông khá “bình thường” so với những căn nhà xung quanh. Sân vườn rộng với những thảm cỏ xanh rờn, những cây hoa hồng trắng thanh khiết trồng ngay ngắn men theo bờ cỏ và những chậu cây đủ loại đặt xung quanh tòa nhà. Những đóa hồng đỏ tươi trên bậu cửa sổ làm nổi bật lên màu vàng nhạt nhẹ nhàng của bức tường xung quanh.

Kinh cong. – Haru nhấn chuông. Một giọng nữ khá nghiêm nghị cất tiếng hỏi: “Ai đó?”

_ Tôi là Sakura. Tôi đến có việc nhờ Yumi.

_ Mời cô vào. – Cánh cửa tự động mở ra.

Haru và cả bọn bước vào phòng khách. Đó là một căn phòng rộng, chiếc bàn tiếp khách được xếp đặt ngay ngắn với bộ ghế salon cùng tong màu, khá hòa hợp với bức tranh phong cảnh lớn treo đằng sau, đối diện nó là một chiếc gương cũng có kích thước không kém chút nào, khiến cho căn phòng càng lung linh hơn dưới ánh đèn trần rực rỡ. Trong phòng trang trí khá nhiều hoa và cây cảnh.

_ Chào pp Haruchan, chào Meichan. – Một giọng nói trong trẻo cất lên phá tan bầu không khí im lặng đang ngự trị trước đó. Đó là một cô gái xinh đẹp, với đôi mắt đen láy nghịch ngợm cùng mái tóc đen tết lại gọn gàng. Cô mỉm với Mei, rồi nheo mắt nhìn Yuu và Mokona dò hỏi.

_ Đây là Mayumi và Kumiko. – Haru nói, rồi chỉ cô gái đó. – Còn đây là Yumi.

_ Rất hân hạnh được quen biết hai người. – Yumi cười tươi với Mokona, đưa tay ra.

_ Rất hân hạnh, cứ gọi tôi là Mokona, và Yuu. – Mokona nắm lấy bàn tay cô ấy.

_ Rất vui được gặp cô, Yumi. – Yuu mỉm cười chào lại, bắt tay Yumi.

_ Tay cô lạnh thật đó Mokona-san. – Yumi nháy mắt tinh nghịch ^^.
_ Mọi người muốn đến tìm vũ khí phải không?

_ Uhm. – Haru đáp.

_ Vậy – Yumi cười lém lỉnh. – Pp, con muốn được trả công bằng…một ngày sở hữu Kei-sama, được chứ pp.

_ Biết rồi mà. - Haru đáp một cách ngao ngán.

_ Kei là gì thế Haru? – Mokona tò mò hỏi.

_ À, Keisuke là một con robo nhỏ của ss. Nó có hình người với tóc và mắt màu nâu. Keisuke giống một thiên thần nhỏ với đôi cánh bướm mỏng dính đằng sau lưng. Ss đã tạo ra nó khá lâu rồi, nó gọi ss là pp.

_ Keisuke là honey của tớ. Không ai được tranh cướp Keisuke đâu nha. – Yumi cười.

_ Hôm nay mọi người đến đông ghê ta. Lại có cả Haru với Mei nữa chứ. – Một tiếng nói trầm trầm ấm áp vang lên phía sau Yumi.

_ Daisuke-san, anh đó à. – Haru lên tiếng, sự gian tà phảng phất trong nụ cười ánh mắt cô nhìn anh ta .

_ Uhm. – Anh mỉm cười, quả thật anh ta cười giống y hệt Yumi. – Chào mọi người.

_ Chào anh, Daisuke-san.

_ Haruchan này, Kazuki vẫn chưa về à. - đột nhiên hỏi.

_ Anh nhớ cậu ấy rồi hả, chậc, tình yêu thật là đẹp. – Haru vừa cười vừa nói trong khi Mei và Yuu nhìn nhau cười khúc khích.

_ Tôi…đâu có… – Chảy mồ hôi hột.

_ Anh đừng có chối, Daisuke-san. Anh không qua mặt được tôi đâu. – cười gian.

_ .....

_ Sao? – Haru vẫn châm chọc.

_ .....

_ .....

_ Thôi được rồi. Anh thua. Anh nhớ Kazuki, được chưa.

_ Có thế chứ. – Haru cười đắc ý. – Kazuki đến Hong Kong lần này chắc không ít bạn trai đâu nhỉ. Anh thấy sao?

_ Uh, chắc là nhiều.

_ Anh không muốn giữ cậu ấy làm của riêng sao?

_ Muốn. Nhưng làm sao anh giữ được chứ. – Thở dài.

_ Em biết là anh ghen muh. – cười gian tập hai.

_ .....

_ Anh thích yêu cậu ấy chứ. Yêu người ta thì phải nói, có gì phải giấu chứ. - vờ thở dài lắc đầu.

_ Haru!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mokochan
Mokochan
Doll
Doll

Tổng số bài gửi : 26
Age : 31
Location : Celes_đất nước của phép thuật
Registration date : 31/08/2007

https://atinysunshine.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Haru Sat Mar 08, 2008 10:35 pm

Moonshine



Chapter 3: Chibi Witch
_Written by Yuu_
_Scenario by Meo-kun_
_Rewritten by Haruchan_ (không thể tự nhận mình chỉ edit được nữa TT"TT)



_ Đây! Tất cả đống đồ papa cần nè! - Yumi khệ nệ thảy một đống đồ lỉnh kỉnh xuống mặt bàn trong ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn... thán phục của Yuu. Moko cũng nhìn đống đồ trên tay Yumi, thoáng kinh ngạc, nhưng chỉ một chút thôi. - ... Máy liên lạc version mới nhất, lựu đạn, hơi cay, pháo sáng, súng bắn thuốc mê... - Yumi liến thoắng một tràng liệt kê ra cả loạt đống đồ và cách sử dụng trong cái nhìn ngày càng mở to hơn của Yuu.

_ Tất cả đều là bạn làm sao?

_ Ừ, nhưng cũng chỉ mới học được một phần tài năng của Chuyên gia vũ khí, máy móc và chất nổ Matsumoto Katsumi thôi. - Yumi nói nhanh và mỉm cười thật tươi rồi lại tiếp tục... nói ^ ^" - Papa coi lại xem còn thiếu gì nữa không... Papa? Papa đâu rồi? - Cô nhìn quanh quất khi chợt nhận ra "papa" cô đã biến đi đằng nào. Thiệt là... sao lúc nào cũng tránh đi khi cô bắt đầu nói thế nhỉ? (H: Vì 'cô' nói quá nhiều ^ ^")

Ngó nghiêng một lúc lâu, cô mới phát hiện ra papa và cả Mei-chan đang ngồi một góc nói chuyện gì đó với Daisuke, anh trai cô. "Chuyện gì đó" có vẻ nghiêm trọng lắm thì phải.

_ Không còn cách nào khác, phải đến gặp cô ta thôi! - Haru nhíu mày căng thẳng, tay gõ gõ từng nhịp lên mặt bàn.

_ Bắt buộc phải làm việc đó hay sao? - Mei rên lên đầy đau khổ. - Tôi chả muốn chút nào...

_ Cần tôi đi cùng không? ^ ^"

_ Thôi thôi, khỏi, Dai-kun. - Haru phẩy phẩy tay gạt đi. - Cứ làm việc của anh đi. Chuyện này bọn tôi sẽ tự lo.

_ Uhm...

_ Mà... - Haru vẫn tiếp tục cười, nhưng đôi mắt lại bất chợt loá lên một tia nhìn đầy vẻ gian tà. - ... Bạn giai ấy có đẹp thật, nhưng phải cố kiềm chế đấy. Phản bội Kazuki là tôi không tha đâu!

_ Haru!!! - Daisuke rít lên nho nhỏ, mặt đỏ bừng. - Tôi đâu có...

_ PAPA!!!!! ONIISAN!!!

Tiếng gọi đột ngột vang lên khiến ba con-người-tội-lỗi giật bắn mình, lén lút quay lại nhìn về phía cái người vừa mới hét lên ấy với một vẻ hối lỗi đến ngộ. Yumi phăm phăm tiến về địa bàn tụ tập của ba người kia trong ánh mắt ngạc nhiên của Yuu và cả cái nhìn hững hờ của Moko, giận tức cành hông. ^ ^"

_ Papa!!! Lần thứ mấy papa không thèm nghe con nói rồi hả??? Papa có biết là lền nào papa đem đồ trả con thì cũng hỏng đến 50% không hả??? Papa phá đồ của oshishou-sama thì con không thèm nói, nhưng papa có biết là con phải bù thêm chỗ đồ papa phá hỏng của con bao nhiêu không hả??? blah blah...

Trong khi bài diễn văn vẫn tiếp tục tiếp tục tiếp diễn không-ngừng-nghỉ được nửa chừng thì Haru đã không thèm nghe tiếp. Cô đưa một tay lên ấn vào cái nút nhỏ màu xanh trên chiếc bông tai bên phải của mình, khiến nó bất chợt toả ra một thứ ánh sáng xanh rực rỡ ngay trước mặt cô. Từ luồng ánh sáng ấy, một con búp bê khá là bé nhỏ với đôi cánh mỏng dính sau lưng đột ngột xuất hiện. Nó cất cái giọng trong trong ngọt ngào nghe cực kì dễ thương của mình.

_ Papa, papa gọi con có việc ạ?

Haru không trả lời, chỉ im lặng gật đầu. Cô đưa tay chỉ cho con búp bê thấy một Yumi vẫn đang nói, nói, nói không ngừng nghỉ. Nó thoáng chớp nhẹ đôi mắt nâu, rồi bay vút lên để có thể đối diện với Yumi, đưa bàn tay bé xíu vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô gái.

_ Yumi-chan sao lại trách papa như thế?

_ K...Kei-sama... - Yumi lắp bắp, hai mắt bỗng trở nên long lanh khôn tả.

Keisuke không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với cô gái. Nụ cười đó dường như đã thúc đẩy quá xa cái sức kiềm chế của Yumi. Cô lao đến, ôm chầm lấy con búp bê, dụi dụi đầu vào nó.

_ Sama dễ thương quá... đáng yêu quá cơ... Em nghe lời sama, em không trách papa nữa... Sama ở đây với em nha~~~

Trái tim bay đầy trời. ^ ^"

_ Xem ra mấy cô không thể không đi được rồi. - Daisuke ngán ngẩm nhìn cô em gái đang đắm chìm trong cái thế giới màu hồng, thì thầm nho nhỏ chỉ đủ để Haru nghe thấy.

_ Ừ, tôi biết. - Haru nhếch mép cười, quay qua nói với Mei. - Chọn đồ xong chưa? Ta đi thôi.

_ Tới ngay đây. - Mei vui vẻ trả lời, kéo tay Moko và Yuu bước tới gần Haru. - Xong rồi.

Haru không nói gì, chỉ gật đầu cười cười. Cô đưa tay giật Keisuke ra khỏi vòng tay ôm chặt của Yumi, kèm theo là một cái điệu cười ra vẻ chọc tức.

_ Xin lỗi nhé, xong nhiệm vụ đã, con gái yêu~~~ Lúc đó Keisuke sẽ ở với con. Còn bây giờ... - Cô xoay người qua nói với Keisuke, gương mặt trở lại nghiêm túc. - Đến siêu thị gần khu Meteor nhất.

_ Dạ. - Con búp bê cúi đầu lễ phép, từ người nó bỗng toả ra một luồng ánh sáng xanh bao bọc lấy cả bốn người. Vút một tiếng, họ biến mất. như chưa từng hiện diện ở đó.

_ Thật là... lúc nào cũng phải vội vàng thế sao? - Yumi nhìn chăm chăm vào chỗ họ vừa biến mất, chặc lưỡi tiếc rẻ. Chẳng biết cô tiếc những người khách của mình hay là Kei-sama của cô nữa...



~ o ~ O ~ o ~




_ Tôi mời mọi người nhé? Muốn ăn gì nào? - Haru vừa nói vừa kéo một chiếc ghế ra khỏi bàn ăn và ngồi xuống, mỉm cười nhè nhẹ.

_ Lấy cho tôi một cốc sữa dâu đi, Haru. - Mei cũng cười, thong thả ngồi xuống cạnh Haru. Mokona thấy vậy cũng hờ hững ngồi xuống, không thắc mắc gì. Riêng Yuu vẫn còn cảm thấy tức! Cô không hiểu Haru đang định bày ra trò gì cả. Cái thái độ mập mờ của cô ấy làm cô cảm thấy bực mình kinh khủng.

_ Ss Mei! Ss Haru! Sao hai người có thể bình thản như thế chứ??? Chúng ta đang làm việc mà???

_ Ừ thì có ai nói gì đâu. - Mei ngơ ngác trả lời, phớt lờ những ánh mắt đang soi về phía họ . Quán ăn đang giờ cao điểm thì vốn đông người. Và cho dù đây là khu Meteor, một trong những khu ít người lai vãng nhất thành phố, thì cái định luật này vẫn cứ tỏ ra đúng đắn. Cộng thêm với cái âm lượng không nhỏ lắm của Yuu vừa nãy thì... bị chú ý là lẽ đương nhiên.

_ Còn sớm mà. Cứ từ từ thôi, nếu không thì sẽ không gặp được đúng người cần gặp đâu. - Haru tiếp lời, mỉm cười bí hiểm rồi nói tiếp. - Mà nói nhỏ nhỏ thôi, chúng ta "được" chú ý vậy là đủ rồi đấy. - Dứt lời, cô quay qua con búp bê Keisuke vẫn đang ngồi vắt vẻo trên vai mình. - Kei-kun, có còn đủ năng lượng sử dụng không?

_ Đủ ạ, papa. Nhưng con nghĩ là con cần bảo dưỡng. - Keisuke thoáng cười, đưa tay nghịch nghịch một lọn tóc của Haru.

_ Bảo dưỡng? - Haru lặp lại. - Ờ, vậy tí nữa con xong việc thì đến chỗ Yumi bảo nó làm cho nhé?

_ Dạ. ^ ^

_ SS. HARU!!!!! - Yuu từ nãy đến giờ vẫn theo dõi Keisuke và Haru với một ánh mắt đầy vẻ tức tối, giờ có vẻ như đã hết sức chịu đựng. - Nghiêm túc chút đi! Hôm nay đã là thứ bảy rồi, ngày kia chúng em phải đến trường... mà chúa ơi, hôm đó em có kiểm tra chương hai hình một tiết... Em không muốn mất đứt một bài kiểm tra vì nhiệm vụ đâu... >"< - Cô bé rên lên một tràng không ngừng nghỉ.

_ Mấy bài kiểm tra đó hình như mình vứt vào sọt rác rồi thì phải. - Haru lầm bầm nho nhỏ rồi mới ngán ngẩm quay lại đối mặt với Yuu. - Thôi nào, em lo gì chứ? Em không nghĩ là với trí thông minh của một Doll thì em sẽ rất dễ dàng vượt qua kì kiểm tra đó hay sao?

_Ờ ha. - Yuu ngẩn người, còn Moko thì chỉ thở hắt ra một tiếng.

Ngày vẫn còn dài...



~ o ~ O ~ o ~




Hoàng hôn dần buông.

Mặt trời từ từ lùi xuống phía sau đường chân trời, bỏ lại từng vệt dài đỏ thẫm vương trên bầu trời đang dần trở thành một màu xanh tím thẫm. Màu đỏ - màu của máu chùm khắp không gian. Bầu không khí trở nên lạnh hơn, khô hơn. Chốc chốc những tán cậy cổ thụ bên đường lại lay động, kêu xào xạc…Thỉnh thoảng từng con gió nhẹ nhàng vuốt ve mặt hồ trong veo.

Lúc những con người bình thường trở về ngôi nhà ấm áp và quây quần bên gia đình của họ thì cũng là lúc công việc của Dolls bắt đầu.

Họ có buồn không, khi mà không có một gia đình để quay về mỗi khi một ngày kết thúc? Có lẽ... nếu như họ là những con người bình thường kia thì có lẽ là có…nhưng bởi vì họ là Dolls nên không bao giờ có thời gian mà nghĩ về điều ấy nữa.

Công việc là trên hết, bởi vì ngoài công việc thì họ chẳng còn gì…



_ Có nhớ đem theo 'món đó' không đấy Mei? - Haru bước đi lên trước dẫn đường với Keisuke ngồi vắt vẻo trên vai, bỏ lại ba người kia một khoảng khá xa.

_ Yên tâm đi mà. Tôi không quên đâu. - Mei cười, vung vẩy cái túi nhỏ trên tay. Một cái túi thêu mấy hình mặt khỉ ngộ nghĩnh và phải nói là rất bé ^ ^" Vậy mà không hiểu sao cô vẫn nhét tất cả mọi thứ vào trong đó được. Mấy món đồ lấy ở nhà Yumi và cả cái gói to to cô mua lúc nãy.

_ Chúng ta đi đâu đây? - yuu lại lên tiếng thắc mắc, dĩ nhiên là với Mei. Vì Haru bỏ trốn lên trước rồi còn đâu.

_ Nhà của Ran-san, hay "mụ phù thuỷ", theo cách nói của Haru. - Mei mỉm cười dịu dàng trả lời khi họ dần bước sâu vào trong rừng hơn. Rừng Meteor, nỗi ám ảnh kinh hoàng của những người dân sống xung quanh khu Meteor, nổi tiếng là có những sinh vật dị hình, ma quái... đang ẩn nấp sâu bên trong. Chưa một người bình thường nào dám đặt chân vào đây. Dường như nhóm Haru là những vị khách lai vãng thường xuyên nhất, nhưng cũng chỉ có 1-2 lần trong năm.

Càng tiến sâu vào khu rừng, nhiệt độ càng xuống thấp, không khí mang đầy bụi bặm. Tất cả hòa quyện vào sự ẩm thấp khiến mọi thứ như đông đặc lại. Ngột ngạt quá mức.

Phía trước kia, hiện dần lên một ngôi nhà hình cây nấm khổng lồ. Chung quanh là những cây cổ thụ già, mang hình thù kì lạ, tô điểm thêm sự bí ẩn cho khu rừng. Thật giống như người ta miêu tả về nhà của những mụ phù thủy. Cả bốn người cùng dừng chân trước cửa ngôi nhà nấm. Mei ngõ lên cánh cửa ngỗ nâu xù xì, phá tan sự câm lặng lạnh lẽo bấy giờ. Có tiếng bước chân đến gần và ô cửa nhỏ bật mở rồi lại đóng sập lại ngay.

-Chờ một lát! - Một giọng nói nhỏ xíu vang lên phía bên kia cánh cửa. Nghe không thực sự rõ lắm, nhưng gần như cả Moko và Yuu đều có thể khẳng định đó là giọng của một cô bé con

Haru thở dài lẩm bẩm, dường như là nói với Yuu và Moko hơn là nói với Mei. - Chúng ta lại đến sớm rồi. Lần nào cũng thế. - Cô lắc đầu ngao ngán và dựa vào bức tường đầy vẻ rêu phong cũ kĩ.

Cỡ mười lăm phút sau, cánh cửa bật mở. Đối diện với họ lúc này chẳng phải là một mụ phù thuỷ nào cả mà là một con bé con cỡ khoảng 5-6 tuổi. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn họ, được bao bọc bởi những cảm xúc gì đó không rõ. Con bé lon ton chạy đến cạnh Mei, cười tươi ngây thơ hỏi.

_ Lần này chị có mang kẹo cho em không?

Mei nghe thấy con bé hỏi mình, nhanh chóng rút ngay cái bọc mà lúc nãy cô mua từ cái túi bé bé trên tay ra, đưa cho nó. - Của em đây, Chibi-san.

Yuu khẽ kéo áo Haru, thì thầm. - Cô bé này là ai? Mụ phù thủy đâu hả ss? 0-0

_ À, ss quên chưa giới thiệu. – Chìa tay về phía cô nhóc. – Đây là phù thủy mà chúng ta cần gặp.

Yuu ngẩn người một lúc lâu, rồi hét toáng lên với bộ mặt không-đời-nào-tin-được.

_Đừng đùa em, không thể nào!!! O_o o_O

Haru thoáng cười nhẹ, phớt lờ vẻ mặt của Yuu rồi lại nói tiếp. - Bé phù thủy này là Ran, pet name là Chibi (Y: tại bé ấy có 1m30), sở thích là kẹo ^^. Nào, nào, ba người làm quen nhau nhé. – Cô chỉ về phía Yuu cùng Mokona, mỉm cười với con bé con tên Ran. - Đây là Mayumi và Kumiko, Chibi gọi họ là Yuu và Moko cũng được.

_ Chị phải gọi tôi là Ran-san! - Con nhóc le lưỡi trêu ngươi Haru. - Tôi chỉ cho Mei gọi tôi như vậy thôi, chỉ có Mei mua kẹo cho tôi không à.

_ Rồi, ok, Ran-san! - Haru ngán ngẩm lặp lại, rồi lẩm bẩm bằng một giọng nhỏ tí chỉ đủ để Moko và Yuu nghe thấy. - Già rồi mà cứ như trẻ con! Hơn nghìn tuổi rồi chứ có ít gì đâu...

Mokona cùng Yuu tiến lại và bắt tay với Ran. Yuu vẫn còn mang bộ mặt khó tin và ngỡ ngàng mà nói.

_ Eh… ơ… rất vui được gặp Chibi… à không Ran-san. Chị là Mayumi nhưng em gọi là Yuu được rồi.

_ Chị gọi em là Chibi cũng được mà. - Con bé cười tươi, nắm lấy tay Yuu ra vẻ rất chuyên nghiệp. Đoạn quay lại cười đen với Haru. - Chị thì còn lâu nhé. Lần này chị đến đây chắc lại có việc cần nhờ vả tôi chứ gì?

_ Đoán đúng đấy. - Haru thở dài đầy vẻ chán chường. - Không thì tôi đã chả đến đây làm gì -"-

_ Miễn cưỡng vậy? - Con bé cười khẩy. - Thế tôi được gì đây?

_ 10% tiền công cho nhiệm vụ. Đủ chưa?

_ Ít tí! Chị quen tôi bao lâu rồi mà còn ra cái giá đó hả? 20%, hoặc không có gì.

_ Được, thoả thuận thế nhé.

_ Ok!


~ o ~ O ~ o ~
Haru
Haru
Dolls
Dolls

Tổng số bài gửi : 12
Age : 32
Registration date : 02/09/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Haru Sat Mar 08, 2008 10:36 pm

~ o ~ O ~ o ~



Đêm chìm vào trong yên tĩnh. Trăng lững lờ treo trên bầu trời tối đen, phả một luồng ánh sáng yếu ớt xuống mặt đất, yếu đến nỗi không cách nào xua tan bóng đêm dày đặc bao quanh thành phố. Thỉnh thoảng, chỉ có vài tia sáng lẻ loi, loé lên trong màn đêm rồi phụt tắt. Trăng khuyết. Có ai đó đã từng nói, trăng khuyết tượng trưng cho sự chết chóc.

Cô gái bước đi chầm chậm qua từng dãy phố, tiếng lục lạc kêu leng keng vang lên theo từng bước chân của cô, phá tan sự im lặng của đêm đen. Đôi tai mèo căng ra, lắng nghe, đề phòng mọi động tĩnh lẩn sâu trong màn đêm.

_ Vậy... - Cô gái hất nhẹ mái tóc đen dài của mình ra đằng sau, quay qua hai người con trai đang bước đi bên cạnh mình. - ... Chúng ta phải lấy cái quái gì ở đó đây?

_ Rin... - Chàng trai tóc nâu đứng gần cô gái nhất ra vẻ càu nhàu, nhưng trên môi lại bất chợt nở ra một nụ cười đúng nghĩa với từ "toe toét". - Cậu lại không thèm nghe chủ nhân nói gì rồi.

_ Mắc gì tôi phải nghe ông ta nói chứ? - Cô gái tên Rin hất đầu cao ngạo, vô thức đưa tay nghịch nghịch mấy lọn tóc của mình. - Nashe, cậu thừa biết tôi quá chán cái việc phải nghe lời ông ta rồi mà.

_ "Người giám sát" mà nghe được câu đó thì cậu sẽ gặp rắc rối to đấy. - Nashe ngưng cười, bắt đầu trưng ra một vẻ mặt nghiêm túc rất kịch.

_ Giết hắn bịt miệng là được chứ gì? - Rin khịt mũi, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì chàng trai tóc màu bạch kim vẫn im lặng từ nãy giờ đã lên tiếng ngắt lời cô.

_ Thứ chúng ta cần lấy là bức tranh "Nữ thần báo tử", và đừng nói thêm gì nữa.

Rin liếc qua Hotokura Shoujirou với một vẻ khinh miệt thấy rõ, lại khịt mũi lần nữa rồi mới quay người bước đi tiếp, lẩm bẩm một cái gì đó rất giống với: "Đồ chó săn!". Hotokura vẫn im lặng, đôi mắt đen xám im lìm mang một vẻ lạnh lùng chết chóc đến rợn người. Không ai rõ, anh có nghe được câu nói vừa rồi của Rin hay không...

Ba người thong thả đi đến sườn dốc thoai thoải dẫn lên đỉnh đồi thì bắt đầu tăng tốc. Khắp không gian chỉ còn lại tiếng gió lùa và tiếng leng keng của chiếc lục lạc trên cổ Rin. Đôi mắt màu nâu đỏ của cô bỗng từ từ chuyển sang màu vàng, sáng lên một tia ánh xanh trong bóng tối, y như đôi mắt của một con mèo đen hoang dã.

Họ chỉ bắt đầu giảm tốc độ khi nhận thấy toà lâu đài cũ kĩ đầy vẻ rêu phong hiện ra trước mắt. Toà lâu đài nằm trên đỉnh đồi, được bao bọc xung quanh bởi một khu rừng với những tán cây dày đặc, tạo cho nó một cái vẻ u ám đến kì lạ. Tia sáng lờ mờ hắt ra từ những ô cửa của toà nhà, càng làm cho không gian trở nên huyền ảo lạ thường.

Rin nhẹ nhàng bước đến phía cánh cửa đóng kín của toà lâu đài, cười khẩy. Cô khẽ chạm nhẹ vào bức tường cũ kĩ với những dải trường xuân vắt ngang qua, phán một câu vô thưởng vô phạt.

_ Nhà đẹp đấy!

Hotokura vẫn im lặng. Đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, cứ như là anh chẳng nghe thấy gì. Còn Nashe thì chỉ nhìn Rin, cười cười. Cậu đưa tay nhấn vào chiếc chuông nhỏ màu đỏ phía bên phải cánh cửa, trông có vẻ hớn hở hết chỗ chê.

Họ cũng phải đợi một lúc mới có người ra mở cửa. Một người đàn bà trung niên đeo một chiếc tạp dề trắng trước ngực, e dè liếc nhìn những vị khách lạ trước mặt mình. Hai cậu con trai chỉ khoảng 16-17 tuổi và một người đứng im lìm trong bóng tối mà bà không nhìn rõ. Cậu con trai tóc nâu đứng bên chiếc chuông, mỉm cười tươi tắn với bà. Còn người con trai kia... bà thật sự không biết cậu ta có phải là "người" không nữa. Lạnh lùng và vô hồn đến kì lạ.

Những vị khách này đến đây làm gì? Trong đêm tối thế này?

_ Xin hỏi... - Bà ngập ngừng như thể đang ước đoán những người trước mặt mình. - ... Ba vị muốn tìm ai và đã có hẹn trước chưa ạ?

_ Chúng tôi muốn gặp ông Akahito. Chúng tôi là họ hàng xa của ông ấy, hôm nay mới có dịp đến thăm. - Cậu con trai tóc nâu nhanh nhảu đáp lời bà, lại mỉm cười. Bà thoáng thấy cậu ta liếc nhanh về phía hai người bạn đồng hành, trong lòng bà bất chợt nổi lên một dự cảm kì lạ. - Chúng tôi chưa có hẹn trước nhưng bà có thể vui lòng vào báo với ông ấy không?

_ Tôi rất tiếc, tôi e là...

Bà chưa kịp nói hết câu thì đã nhận thấy một cái gì đó vừa đâm xuyên qua người mình. Máu bắn tung toé trên sàn. Máu của bà...

Chuyện gì đã xảy ra...

_ Tôi không thích rườm rà. - Rin nói ngắn gọn, lạnh lùng bước ngang qua xác người đàn bà trên sàn đá hoa cương lạnh toát, máu vương đầy trên tay cô. Hừ, chuyện thường ngày.

Hotokura liếc mắt qua cái xác vô hồn của người đàn bà, gương mặt vẫn không biểu hiện gì. Lạnh lùng, vô cảm. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Dolls vốn là những người qua quen với máu và mùi tanh kinh tởm lúc nào cũng vây quanh mình rồi.

Nashe vẫn đứng tựa người bên cánh cửa, chỉ cười.

_ Các người tự lo phần còn lại. - Hotokura quay người bước đi, chỉ bỏ lại vẻn vẹn một câu. Nashe thoáng nhún vai nhưng cũng chẳng nói gì. Cả Rin và cậu đều hiểu Hotokura đi đâu. Riean, cô em gái cưng của anh ta lại đi lạc. Chỉ lỡ lơ là với cô ta một chút thôi là Riean cũng lạc ngay rồi. Cô nhỏ lúc nào cũng đem theo một con búp bê và nói chuyện một mình với nó, chẳng để ý đến xung quanh. Đôi mắt màu rượu nho luôn luôn khép hờ, cứ như đang chìm trong một giấc mộng đẹp nào đó.

_ Vậy đi chứ? - Rin hất đầu ra ý hỏi Nashe. Cậu gật đầu, lại cười.



Toà lâu đài tuy lớn nhưng cũng chẳng khó khăn gì để Rin và Nashe tìm ra Akahito Kenta trong một căn phòng khá rộng lớn nằm ở trung tâm toà lâu đài. Ông ta đang ngủ. Đúng là quá bất cẩn. Và hôm nay ông ta sẽ phải trả giá cho sự bất cẩn của mình.

Rin nhẹ nhàng đặt chân vào phòng, nhìn quanh rồi cố tình gây một tiếng động lớn khiến Akahito giật mình thức giấc. Ông ta liếc quanh căn phòng với một vẻ lờ đờ nhưng đôi mắt bất chợt mở to khi nhận thấy cô gái kì lạ với đôi tai mèo đứng trước của phòng mình. Rin khẽ mỉm cười, lấy giọng ngọt ngào.

_ Xin lỗi đã phá hỏng giấc ngủ của ngài, ngài Akahito thân mến. Nhưng quả thật là tôi có việc phải nhờ ngài chỉ giáo đây.

_ Các... các người là ai? Bà Matsu đâu? Matsu... chết tiệt! - Lão kêu lên một tiếng đầy sợ hãi khi nhận thấy bà quản gia không trả lời. Gương mặt béo tròn nung núc lỗ chỗ những việt nám bỗng trở nên tái mét. Xanh hơn cả tàu lá chuối.

_ Nếu ngài hỏi vị quản gia đáng kính của ngài, thì bà ta đang ở trước cửa nhà í. - Một giọng nói thanh thanh vang lên phía sau Rin, trả lời thay cô. - ... Và đang chìm trong một giấc ngủ vĩnh hằng, nếu ngài muốn biết. - Nashe kết thúc câu nói kèm theo một nụ cười đầy sát khí.

Rin chậm rãi bước về phía Akahito, tiếng chuông rung rinh theo từng nhịp bước chân của cô. Từng giọt máu của người đàn bà xấu số ban nãy còn vương lại trên tay cô rơi xuống sàn, tạo thành một vệt dài theo bước chân cô.

_ Các... các người muốn gì? - Lão cố gắng kìm cơn sợ của chính mình, gằn giọng. Đôi mắt lơ láo liếc về phía dải máu trên sàn với một vẻ e sợ thấy rõ. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt lão.

_ Thứ chúng tôi muốn... - Rin lại mỉm cười, chưa đầy một tích tắc, cô vụt biến mất rồi lại xuất hiện ngay trước mặt Akahito, đưa bàn tay vẫn còn vương máu lên mặt lão. - "Nữ thần báo tử" đang ở đâu?

_ Nữ... nữ thần báo tử? Tôi... tôi không biết... - Lão cuống quýt lùi ra xa tầm tay của Rin, mặt tái mét.

_ Coi kìa... rõ ràng ngài biết tôi đang nói về cái gì mà. - Rin lại cười. Nhưng nụ cười của cô lại vụt tắt khi tiếng Nashe vang lên rõ ràng sau lưng cô.

_ Nhanh lên Rin. Nếu lão không chịu nói thì xử lão luôn đi. Chúng ta không có nhiều thời gian dây dưa ở đây đâu.

Đoàng!

Tiếng súng bất chợt vang lên ngắt lời Nashe. Viên đạn xé gió lao về phía Rin, nhưng thật ngạc nhiên, cô dễ dàng tránh được nó và chỉ trong tích tắc, cô đã hiện ra ở phía sau Akahito, thì thầm vào tai lão.

_ Quá chậm.

Lão giật mình quay lại, mồm ú ớ những từ ngữ vô nghĩa, như một phản ứng tự nhiên, một lần nữa lão dương súng nhằm bắn Rin, nhưng chỉ làm vỡ cửa kính lớn sau lưng cô. Rin ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của lão. Đứng lên khỏi chiếc ghế xoay, lão nhìn về mọi hướng, trái, phải, trước mặt, phía sau, nhưng không thể nào thấy được cô.

_ Rin. Đừng buộc tôi phải ra tay đấy! - Giọng Nashe lại vang lên từ phía cánh cửa, rõ ràng đã có chút bực mình.

Lão tỉ phú chợt ngã xuống đất, nơi những mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi, khẩu súng đã bị văng đi chỗ khác. Ngay trên ngực lão, là bàn tay đày móng vuốt sắc nhọn của Rin. Quá bất ngờ.

_ Vĩnh biệt. - Rin thì thầm, ấn mạnh tay vào lồng ngực lão rồi rút ra ngay lập tức. Máu phụt ra từ người lão, bắn tung toé khắp căn phòng, bắn lên cả khuôn mặt xinh đẹp của Rin. Cô chỉ đơn giản là lấy tay quệt đi, đưa lưỡi liếm những vệt máu trên tay mình.

Vậy là xong. Chỉ còn việc lấy cái bức tranh quỷ quái đó nữa thôi.

End chapter 3/ Tobe continue

----------------------------
Chapter 4: Blood _ Written by Rin-chan
----------------------------

Ôi, tớ yêu sự tự do~~~
Bán việc qua cho bạn Rin XD///
Chúc mọi người 8-3 vui vẻ nhá XD///
Bạn Rin, tớ đợi~~

À quên, chú thích chút cái vụ Keisuke ^ ^" Bạn Keisuke có khả năng di chuyển tức thời trong vòng bán kính 100km, là phương tiện di chuyển chủ yếu của nhóm Haru ^ ^
Haru
Haru
Dolls
Dolls

Tổng số bài gửi : 12
Age : 32
Registration date : 02/09/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Rin Elrics Tue Apr 08, 2008 6:33 pm

Moonshine


Chapter 4: Blood
[by Rin]

Gạt mớ lá cây cản đường, Hotokura tiếp tục bước đi trong màn đêm đen thẳm.

Kia rồi. Dưới ánh trăng mờ ảo, một cô bé đang ngồi cạnh dòng sông, tay ôm con búp bê có mái tóc vàng rực rỡ.

_ Anh đây, Riean. - Hotokura đến bên cạnh cô bé, xoa xoa nhẹ nhàng lên mái tóc đỏ cột lệch.

_ Anh hai… - Riean bỗng nhiên nắm lấy vạt áo Hotokura. - Có mùi chuột…

_ Chuột? - Hotokura thoáng ngỡ ngàng đôi chút, nhưng ngay lập tức lại trở về với gương mặt lạnh băng thường ngày. - Anh hiểu.

_ Có cần thiết phải diệt chuột không? - Riean khẽ nghiêng đầu, như một đứa trẻ đang cố suy nghĩ điều gì đó khó khăn.

_ Sẽ cần. Nếu chúng xen vào nhiệm vụ của chúng ta.

_ Uhm, không sao hết đó, em sẽ không cho bất cứ ai làm hại mẹ nữa đâu. - Riean nở một nụ cười, ôm con búp bê trìu mến như đang làm nũng với mẹ.

Hotokura không nói gì. Anh hờ hững nắm tay Riean đi về hướng tòa lâu đài. Hai người kia hẳn đã giải quyết ổn thỏa cái lão tỉ phú xấu số nào đó mà anh còn chưa biết mặt. Mà chính xác hơn là dù muốn cũng không còn cơ hội gặp nữa. Con mèo đen hoang dại kia vốn dĩ có sở thích lưu lại vài dấu ấn trên gương mặt kẻ bị nó giết, kinh tởm.

~~~*~~~

“ACHOO!!” Yuu hắt hơi một cái rõ to. Nói gì thì nói, Luân Đôn vào ban đêm rất lạnh, mà... ừhm... một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu như cô thì chịu lạnh rất kém. - ss Haru ~~tại sao ss không bảo Keisuke đưa chúng ta đến thẳng lâu đài mà lại vứt ở giữa rừng thế này~~? TT___TT

_ Keisuke cần phải bão dưỡng thêm, gần đây nó bị trục trặc một ít ở phần chứa năng lượng, không khéo lúc đang đưa chúng ta đi mà nó bị hết năng lượng thì không quay về nhà Yumi được, ss thì không muốn nghe Yumi thuyết giáo và khóc bù lu bù loa lên đâu. - Haru thở dài. - Nhưng không sao, nó kìa. - Cô chỉ tay vào trên đỉnh đồi, tòa lâu đài đồ sộ đang ngự trị trên đó, huyền bí và đầy u ám.

_ Trông cứ như lâu đài của Dracula ấy nhỉ? - Mei đùa.

_ Em nghĩ chúng ta nên nhanh lên, trăng sắp lên cao rồi. - Moko lên tiếng.

_ Ok, ss cũng không muốn dây dưa ở nơi này nhiều. - Haru gật đầu. Cả bốn người bắt đầu tăng tốc, gió lạnh tràn đến, chỉ còn nghe tiếng lá cây sột soạt, lâu lâu lại vang lên vài tiếng cú kêu đêm.
Moko dẫn đầu, cô thích để những cơn gió lạnh toát thổi vào người. Nó mang cho cô cảm giác dễ chịu.

Tòa lâu đài dần dần hiện ra trước mặt họ, ngày một gần hơn. Bỗng nhiên tiếng Moko từ đằng trước vọng lại.

_ Khoan! Cứ ở yên đó, đừng đến đây!

Cả ba người dừng lại, rốt cuộc là có chuyện gì?

Moko đứng trước cửa tòa lâu tài, những dây trường xuân khẽ lay động như đón chào vị khách lạ. Đèn sáng, tức là ông Akahito Kenta có nhà, đúng như dự đoán của cả nhóm. Nhưng có một điều mà cô không lường trước được. Xác chết của người đàn bà trung niên nằm trên nền đá hoa cương lạnh ngắt, máu vương đầy. Cô không muốn để Mei nhìn thấy cảnh này, chắc chắn là Haru không muốn nhìn thấy Shou = =

Moko đến gần xác chết xem xét, người đàn bà xấu số này mới chỉ chết khoảng một giờ trước, bà ta bị giết bởi một thứ sắc nhọn gì đấy đâm xuyên qua người, dấu vết này rất lạ, cứ như móng tay vậy. Từng vệt máu kéo dài vào bên trong lâu đài, có người đã đến trước.

_ Ây dà...lẽ ra lúc nãy nên dọn dẹp luôn cái xác- một giọng nói thanh thanh vang lên phía sau. Chỉ trong tích tắc, hàng ngàn phiến đá sắc nhọn lao về phía Moko, cô nhanh chóng tránh ngay, chỉ tội nghiệp cho cái xác kia phải đón chịu những phiến đá ấy thay cô, máu bắn lên tung tóe.

_ Không hổ danh là Fujiwara Kumiko, con búp bê xinh đẹp đã làm Takumi mê mẩn. - Một vài tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên. Moko quét ánh mắt sắc lạnh của mình về hướng phát ra tiếng nói. Một tên con trai tóc nâu đứng dựa trên cây, nhìn cô cười tươi tắn.

Không cần hỏi xem gã trai kia là ai. Chỉ nội việc hắn nhắc tới Takumi là cô đủ biết, khỉ thật.

_ Muốn bắt chúng ta về sao? - Moko nheo mắt lườm Nashe.

_ Ái chà, đừng nóng, thú thật thì tôi cũng chả hứng thú gì với việc này đâu, chẳng qua chỉ là hình như chúng ta có cùng một mục đích.

_ Cùng một mục đích?

_ Là Nữ Thần Báo Tử, cô biết nó mà, nhỉ?

_ Các ngươi cũng muốn lấy nó?

_ Chính xác hơn là đã lấy được rồi, chỉ hơi mất thời gian một tí thôi, a khoan, đừng vội, tôi muốn giữa chúng ta có một cuộc thi, neh? Tôi cũng nóng lòng muốn biết xem các dolls có đủ can đảm bỏ trốn khỏi Red Moon mạnh tới cỡ nào.

_ Hóa ra những kẻ như cậu ở lại cũng vì quá nhát chết. - Moko nhếch mép - Ai mà tin được lời nói của những con chó săn.

_ Oh, tùy thôi, đừng quên dù gì thì tôi và cô, kể cả những dolls khác, đều được tạo ra từ phòng thí nghiệm của chủ nhân, ông ta cho chúng tôi sự sống, chúng tôi phục tùng, chỉ có thế. - Nashe nhún vai. - Nếu các vị không muốn có bức tranh thì thôi vậy, xem ra các dolls bỏ trốn không đủ can đảm để đối đầu với những con chó săn nhát chết. - ra vẻ tiếc rẻ rất kịch.

Moko cau mày. Những gì gã trai này nói ra rất chói tai. Cô nghĩ cũng có phần đúng, nhưng cuộc sống không có tự do, chỉ như những con búp bê được trưng bày trong tủ kiếng, suốt ngày chỉ biết nghe lời chủ như thế thì không hề đáng sống. Lão ấy đã cho cô sự sống thì cô cũng có quyền được tự do, cô sống là để tự do, cô không phải là gió, nhưng không bất cứ ai có quyền bắt nhốt một tảng băng.

_ Tốt, vậy thì tôi sẽ cho lũ các người biết sự khác nhau giữa chúng ta. - Vừa dứt lời, Moko lao đến ngay trước mặt Nashe, trong chớp mắt, cành cây Nashe đang dựa bị đứt đôi, Nashe thì đang cố ra vẽ lúng túng đầy giả tạo.

_ Đừng vội, tôi chưa công bố rõ luật mà. - Nashe đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng.

_ Đánh nhau mà cũng cần luật? - Moko nhếch mép.

Nashe nhún vai không nói gì. Có lẽ cậu biết nói thêm cũng vô dụng. Mây đen đã kéo tới, mặt trăng bị che phủ, bầu trời bị nhuốm đầy màu đen chết chóc.

~~~*~~~

_ ss Moko đi lâu quá, em cảm thấy có gì đó không ổn. - Yuu ngán ngẩm nói, có đượm chút phần lo lắng.

_ Đừng lo. Moko không phải loại người bồng bột, chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc thôi. - Mei quay sang nhìn Haru. Haru chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.

_ Vậy còn bức tranh Nữ Thần Báo Tử thì... - Yuu đang nói bỗng nhiên bị bàn tay của Haru bịt miệng. Haru quét ánh mắt sắc lạnh của mình về phía khu rừng, hai người kia cũng quay ngoắt lại.

Tiếng chân ngày một rõ. Gạt mớ lá cây ngán đường. Hotokura và Riean bước ra. Không tí cảm xúc. Trống rỗng và vô hồn.

_ Anh hai.... - Riean kéo nhẹ vạt áo Hotokura. - Chúng nhắc tới bức tranh...

_ Anh biết. - Hotokura gật đầu - Chúng là dolls.

Haru cau mày. Ngày này rốt cuộc cũng đến.

_ Các ngươi muốn gì? - cô lên tiếng.

_ Muốn gì à.... - tiếng chuông kêu leng keng vang lên ngay sau Haru. - Tôi nghĩ cô biết rõ chứ, Sakura... - một giọng nói đầy man rợ phả vào tai cô.

Không đầy một tích tắc, Haru xoay lại, đạp vào vật thể phía sau.

Rin né cú đá của Haru dễ như trở bàn tay, nghiêng người nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây gần đó.

_ Phản ứng nhanh đấy. - Rin mỉm cười nhìn Haru đầy vẻ thách thức.

_ Quá khen rồi. - Haru nhếch mép.

_Lấy được bức tranh chưa? - Hotokura không có tí biểu hiện nào, ngoắt đầu về phía Rin với gương mặt lạnh băng.

Rin không thèm trả lời, khịt mũi đầy khinh miệt. Hotokura cũng không hỏi thêm, như thế là đủ biết. Mèo hoang mãi mãi vẫn là mèo hoang. Ngông cuồng và ngạo mạn.

_ Các ngươi cũng muốn lấy bức tranh? - Haru cau mày. - Và muốn bắt chúng ta về?”

_ Không hẳn. Sakura à, cô ghét lão già ấy bao nhiêu thì tôi căm hận lão ấy gấp nhiều lần, cho nên tôi không quan tâm đến việc này đâu. Tuy nhiên, tôi không thích để các người đi lại tự do, hiểu ý tôi chứ? Một trận đấu, giải thưởng cho bên thắng cuộc là bức tranh, thế nào? - Rin nghịch nghịch vài lọn tóc bay lòa xòa.

Gió mạnh bắt đầu nổi lên. Tràn đến như một cơn sóng không ai có thể cưỡng lại. Tiếng xào xạt ngày càng to, lá cây bây tứ tán. Báo hiệu một điều kinh khủng sắp tới.

_ Tốt đấy. Có luật gì không? - Haru mỉm cười.

_ 1 đấu 1, thời gian tối đa là 5 phút, quá 5 phút mà chưa có người thua thì coi như hòa. Trong trận đấu tuyệt đối không được ai xen ngang, tự chọn đối thủ. - Rin đáp xuống nhẹ nhàng. - Nói thêm, có muốn giết đối thủ hay không thì tùy.

_ Yo, chờ đến đầy đủ rồi hãy đấu chứ? - Nashe bước ra từ hướng tòa lâu đài, với vài thương tích khá là “nhỏ nhắn” trên mình, tuy nhiên cậu ta vẫn cười tươi rói. Bước theo sau là Moko, hầu như cô cũng bị thương không kém gì Nashe.

_ Thắng hay thua đấy? - Rin hất đầu nhìn Nashe. - Xem bộ dạng của cậu thì chẳng có hy vọng gì hết.

_ Thua, tôi bỏ cuộc trước. - Vẫn với nụ cười toe toét, Nashe gãi đầu ra vẻ khổ sở.

_ Biết lắm mà. - Rin hừ một tiếng.

Trong khi Rin vẫn còn đang giáo huấn lại Nashe, Yuu nghiên đầu hỏi Moko. - ss thắng hắn à? Quả nhiên vẫn rất lợi hại.

_ Không hẳn, ss có cảm giác hắn chưa đấu hết sức, cứ như là trêu ss vậy =”= - Moko đưa tay thắt lại bím tóc đã bị méo xẹo.

_ Vậy là 1-0, bên các người đang dẫn đầu đấy, ai đấu tiếp thì ra ngay đi - Rin quay về chủ đề chính.

_ Được thôi! Ss Haru! Để em đấu trước! - Yuu trả lời trước Haru, xem ra cô bé hí hửng lắm = =

_ Để ss đấu, Yuu. - Haru gạt tay.

_ Tại sao chứ~~~ - Yuu phụng phịu, mọi người cứ coi như cô là con nít ấy >”< [R : thì đúng thế còn gì ^ ^']

_ Oho, quả nhiên rất có phong thái đấy Sakura, để xem...ai muốn ra đấu với cô nào, tôi thì chưa hứng đâu. - Rin thả người dựa lưng vào gốc cây. Nashe nhìn Rin cười cười, chẳng cần nói cũng biết cô muốn ai ra đấu rồi.
Rin Elrics
Rin Elrics
Dolls
Dolls

Tổng số bài gửi : 11
Location : Chỗ nào đen nhất = =
Registration date : 03/09/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Rin Elrics Tue Apr 08, 2008 6:33 pm

Hotokura im lặng bước ra trước. Vẫn với đôi mắt trống rỗng và vô hồn như một cái xác. Haru cũng bước lên trước. Bốn mắt nhìn nhau im lặng đến nghẹt thở.

Ngay trong tích tắc. Cả hai cùng lao đến với một vận tốc kinh hồn, Haru nhanh như gió nhưng Hotokura cũng không vừa, thoắt ẩn thoắt hiện như một tia chớp. Cả hai người vừa chạm vào nhau thì đã tạo ra một chấn động lớn, gió thổi đến ào ạt, bụi bay mịt mù.

_ Bụi quá! - Rin đưa tay che miệng.

_ A..*khụ*...xem ra...*khụ*...tên này cũng không phải vừa... - Mei ho sặc sụa, bụi mịt mù như thế này thì sao mà thấy được gì.

Haru nhanh chóng lấy lại thăng bằng và tránh áp lực từ con chấn động. Kể ra tên này khá hơn cái lũ trước giờ. Thú vị rồi đây. Đã lâu rồi cô không giao đấu với người nào có năng lực tương đương mình. Đối thủ của cô hầu hết đều gục trong một chiêu. Hotokura à...

Haru thoáng cười, lại sử dụng ưu điểm vượt trội nhất của mình: Tốc độ. Cô vừa lao nhanh về phía Hotokura, vừa tạo ra một luồng gió xoáy bao bọc lấy thân mình. Xung quanh cô giờ chỉ còn lại tiếng gió thổi ào ạt bên tai, thổi tung mái tóc đen mềm mượt. Gió luôn ấm áp và dịu dàng, hay ít ra, cũng là đối với cô.

Bỗng nhiên, Haru chợt cảm thấy một thứ gì đó là lạ. Cô khẽ cau mày, dừng lại giữa không trung. Hotokura vẫn đang đứng yên lặng nhìn cô, nhưng khí của anh ta toả ra đã thay đổi. Đôi mắt màu bạc không còn cái vẻ vô hồn trống rỗng như mọi khi nữa mà lại sáng lên, ẩn chứa một sự lạnh lùng chết chóc đến rợn người. Nó làm cô khó chịu. Giống hệt ánh mắt của cô ngày trước.

Hotokura cũng bắt đầu di chuyển. Cái cách di chuyển của anh ta rất lạ. Khác với Haru, nhanh và mạnh mẽ, Hotokura lại di chuyển theo một vẻ mềm mại, khiến người ta nhìn vào thì thấy rất chậm nhưng thực ra lại hoàn toàn ngược lại. Anh ta rất nhanh, thậm chí là nhanh đến mức mà ngay cả gió cũng không thể đuổi kịp được. Như một tia chớp vụt qua bầu trời, chỉ bỏ lại cái ảnh ảo của nó đằng sau, sáng rực.

Haru mím chặt môi, từng giọt mồ hôi từ từ lăn xuống gương mặt cô. Không thể đùa được nữa rồi. Hotokura quả thực rất mạnh, cho dù anh ta có ít kinh nghiệm chiến đấu hơn cô cũng vậy. Đã vậy... dù thế nào cô cũng phải dốc toàn lực.

Haru đưa tay phẩy nhẹ thành vòng tròn trong không trung. Một luồng kình phong tụ lại trên tay cô rồi lao thẳng về phía Hotokura. Anh ta cũng không vừa, vừa tiếp tục tránh né vừa tạo ra những tia sét phóng về phía cô. Nhưng người thì vẫn chả thấy bị thương gì, chỉ thấy cây cối nằm xếp ngang xếp dọc, kín đặc y như một cái chuồng khổng lồ (H : nhảm nhí quá TT___TT / R : nói tớ làm gì TT^TT)

Mei ngồi lên một trong những cái cây đã bị đốn gục, bình thản ngó trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra. Thế trận vẫn giằng co hơn 4 phút rồi. Cô không lo cho Haru. Suốt hơn 8 năm ở bên cạnh cô ấy, cô chưa thấy Haru thua ai bao giờ. Chỉ là... Mei ngước lên nhìn Rin đang đứng tựa người vào một gốc cây gần đó. Xem ra mọi việc không hề đơn giản.

_ Hết giờ. - Rin bỗng nhiên phán một câu xanh rờn. - Hòa!

Haru và Hotokura đột ngột dừng lại, ngước mắt lên nhìn qua Rin. Rồi không ai bảo ai, cả hai đều lùi lại gần như cùng một lúc, quay về với những người bạn đồng hành của họ, hoàn toàn trong im lặng. Cứ như thể là trận đấu giữa họ chưa hề diễn ra.

_ Anh hai... - Riean ngước đầu lên nhìn anh vẻ dò hỏi, nhưng đáp lại chỉ là một cái ra hiệu. Cô hiểu. Anh muốn cô là người tiếp theo.

_ ss Haru, em ra nhé? - Phía bên kia, Yuu lại hỏi lại một lần nữa. Haru không nói gì, cũng chẳng gật đầu hay lắc đầu. "Vậy nghĩa là đồng ý..." Yuu đứng dậy, tiến ra đối diện với đối thủ của mình.

Riean nghiêng đầu nhìn Yuu.

Nhìn.
Nhìn.
Nhìn.
Nhìn.
......

_ Lùn quá! - phán một câu cực kì ngây thơ.

Mọi người im lặng nhìn. À mà không hẳn là im lặng lắm... Nashe quay mặt, một tay cấu vào thân cây, một tay ôm bụng, vừa cố để không cười thành tiếng dù vai run lên bần bật. Haru lẫn Mei che miệng ráng nhịn cười, cả Moko lạnh lùng là thế mà cũng gần cười tới nơi. Quả thật, dù không muốn nhưng mọi người đều phải công nhận.....Yuu lùn hơn Riean tới cả một cái cổ, dù là cả hai trông như bằng tuổi nhau.

Mặt Yuu bắt đầu đỏ lên. Kèm theo đó là vài dây thần kinh giật giật. Biểu hiện một sự kiềm nén quá mức.

_ Ai dà...Riean....em luôn biết là sự thật mất lòng mà. - Rin phán một câu đầy ẩn ý.

Một luồn điện thế 2000 vôn đánh rầm vào Yuu, làm cô cháy đen thui.

_ Hm.... - môi Yuu cố giãn ra thành một nụ cười xã giao không thể giả tạo hơn. - LÙN thì sao hả?!?! - Yuu bật lên không trung, lần đầu tiên nhóm Haru thấy cô bé nhảy cao như thế, xem ra, vụ này không giỡn được rồi đây [^ ^']

Chỉ trong tích tắc, một trận mưa với hàng ngàn giọt nước sắc nhọn lao về phía Riean.

ẦM!

Một tiếng động lớn vang lên. Khói bụi bay mịt mù [lại nữa rồi -____-] Yuu đáp xuống đất. Nếu bình thường thì chỉ cần chiêu này là đủ giết nhiều người cùng lúc. Nhưng....khi những tia nước sắc nhọn do cô tạo ra gần lao đến bên Riean thì cô thấy cô ta cười. Phải. Cười. Một cái cười khinh miệt.

Bụi tan dần. Yuu nheo mắt nhìn vào chỗ Riean đứng yên hồi nãy mà không thèm tránh đòn của cô.

Trống trơn.

Đúng. Trống trơn. Không có ai cả. Chỉ còn những hạt sắc nhọn lấp lánh như thủy tinh đang tan dần. Chẳng lẽ....

_ Tự tin quá nhỉ? - một giọng nói nho nhỏ vang lên sau Yuu.

Xoẹt!

Yuu chưa kịp hiểu gì thì đã thấy một bên hông đau rát kinh khủng. Có một thứ chất lỏng bắn lên. Yuu khụy xuống. Cái chất lỏng màu đỏ tươi ấy ướt đầm bộ váy trắng cô đang mặc. Là máu. Máu của cô. Lần đầu tiên cô bị chảy nhiều máu như thế.

Riean nở một nụ cười gian xảo. Không còn ai nhận ra cô nhóc lúc nào cũng im lìm vài phút trước nữa. Yuu ghét ánh mắt và nụ cười đó. Nhưng bỗng nhiên cô cũng cười.

Yuu gượng dậy, một tay bịt lấy vế thương vẫn còn đang rỉ máu. Nhưng bây giờ, đến lượt mắt cô ánh lên vẻ chết chóc.

_ Đúng là tôi quá khinh địch, xin lỗi nhé. - Yuu mỉm cười, rồi, một làn ánh sáng xanh nhạt dịu mát xuất hiện bên tay trái của cô, ánh sáng tan dần, một thanh kiếm trong suốt như nước xuất hiện. Yuu nắm chặt lấy thanh kiếm, lao nhanh về phía Riean, ngay lập tức, Riean cũng nắm lấy thanh kiếm của mình để sẵn sàng đón tiếp, tay vẫn ôm chặt con búp bê tóc vàng.

Hai thanh kiếm sắc nhọn chạm nhau, cả hai đều đang cố hết sức. Sức lực của một con người, chứ không phải của một con búp bê.

Moko đứng nhìn Yuu và Riean đang giằng co nhau, nếu nói về đấu kiếm thì Yuu có phần lợi thế hơn, vì nếu tung hết sức thì chuyện đấu kiếm này có lẽ cô cũng không thắng được cô ấy. Tuy nhiên, Riean vẫn có gì đó rất lạ, đánh nhau như thế mà vẫn ôm lấy con búp bê, nó là một vật gì đó quan trọng chăng?

Choang!

Một tiếng động phá tan suy nghĩ của Moko. Yuu đã tước được kiếm của Riean, thanh kiếm văng ra xa, cắm phập xuống đất. Yuu không hề lơ là, nhanh như chớp, lưỡi kiếm sắc nhọn lao thẳng về phía Riean. Riean cũng không hoang mang tí nào, nhanh chóng lách sang một bên, nhưng Yuu cao tay hơn, lưỡi kiếm đang đâm thẳng mà đã nhanh chóng chuyển hướng theo cử động của Riean.

Quả đúng với câu “đao kiếm vô tình”, lưỡi kiếm bén ngọt chém một đường rất dứt khoát vào Riean, nhưng có lẽ vì tốc độ của Riean cũng khá nhanh nên lưỡi kiếm chỉ sượt ngang con búp bê mà cô bé cầm trên tay. Yuu bỗng phát hiện ra vào giây phút ấy, đôi mắt màu rượu nho của Riean chợt mở to kinh hãi.

Linh cảm điều gì đó không lành, Yuu nhanh chóng lùi ra xa. Riean ngồi phịch xuống đất, tay run run chạm vào vết chém trên thân con búp bê, vết chém khá nặng. Yuu im lặng quan sát, thái độ của Riean thật lạ.

_ Mi...mi.... - Riean hất mặt lên nhìn Yuu, môi mím chặt, ánh mắt đầy sát khí. - SAO LẠI LÀM HẠI MẸ CỦA TA?!?!?! - Riean bỗng hét lên đầy căm hận.

Yuu chưa kịp hiều gì thì Riean đã lao ngay về phía cô, cô vội đưa thanh kiếm ra chắn ngang, chuẩn bị tiếp đòn. Nhưng cô bỗng nhiên thấy toàn thân đau rát, chỉ trong một khoảng khắc, máu từ các vết thương khắp người cô bắn lên. Yuu khụy xuống, rốt cuộc là sao? Cô chưa nhìn thấy gì cả...

Thanh kiếm sắc nhọn cấm phập xuống trước mặt Yuu, cô ngẩng đầu lên và đụng ngay ánh mắt đỏ như máu đượm đầy sát khí đang nhìn mình chằm chằm. Riean quả thật muốn giết cô, khỉ thật, các vềt thương ở khắp người đều quá nặng, cô không thể phản đòn ngay lúc này.

_ Thôi ngay Riean! Hết giờ rồi! - giọng nói của Rin bỗng nhiên cất lên đều đều. Riean quay lại nhìn Rin.

_ Nhưng...mẹ của em...chính cô ta...

_ IM ĐI! - Rin quát.

Riean giật nảy mình. Cắn chặt môi. Cô bé quay mặt lại và bước về phía Rin. Yuu nhận thấy vai cô bé run lên như đang cố ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Rốt cuộc là sao?

Nhưng với thương tích hiện giờ, cô không còn hơi sức đâu mà lo chuyện của người khác. Yuu ráng ngượng dậy và đi về phía Haru.

_ Xin lỗi ss Haru, em thua rồi.

Haru im lặng gật đầu. Lúc nãy cô cũng đã bắt gặp ánh mắt Riean nhìn Yuu. Ánh mắt đó... Cô tự hỏi, vào ngày ấy, ánh mắt của cô cũng như thế chăng?
Rin Elrics
Rin Elrics
Dolls
Dolls

Tổng số bài gửi : 11
Location : Chỗ nào đen nhất = =
Registration date : 03/09/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Rin Elrics Tue Apr 08, 2008 6:34 pm

Hotokura xoa đầu em gái. Dù trong ánh trăng mờ thì những người ở cạnh cô bé cũng biết nước mắt đang trào ra từ đôi mắt màu rượu nho của cô. Hotokura im lặng nhìn em gái khóc, không nói gì, vẫn xoa đầu, có lẽ đó cũng là một cách dỗ tốt. Nashe thở dài, cậu không thích nước mắt, nó làm cho cậu cảm thấy chán chường.

Rin im lặng nhìn, cô ghét nhìn người ta khóc, nước mắt, cái thứ ấy, không biết từ ngày nó làm ướt mắt cô lần cuối cùng đến giờ là đã bao lâu. Cô không dư hơi mà đếm.

_ Tới cậu rồi kìa. - Nashe quay lại nói với Rin.

_ Biết! - Rin nói giọng bất cần, hất nhẹ mái tóc đen tuyền của mình rồi bước ra, giờ trận này sẽ là trận quyết định xem bên nào sẽ thắng.

_ Cố lên nhé. - Nashe vẫy vẫy tay, cười tươi như hoa.

Rin không thèm quay lại trả lời, dừng lại trước mặt nhóm của Haru.

Haru khẽ bặm môi rồi nhìn về phía mớ cây đổ hỗn độn. Tốt. Mei vẫn chưa nhìn thấy gì. Cô quay mặt về phía Rin.

_ Ngươi...tên Rin phải không? Ta muốn đổi nơi đấu, chỗ này hết dùng được rồi.

Yuu nhìn Haru ngỡ ngàng, còn Rin thì không phản ứng gì, chỉ nhìn Haru như thể đang nhìn một sinh vật lạ.

_ Nếu muốn đấu với Mei thật sự thì chọn chỗ khác đi. - Haru nói ngắn gọn. - Còn Yuu, em cứ ở lại đây để Moko chăm sóc về thương cho, không sao đâu. - quay sang Yuu.

_ Được. - Rin nhún vai rồi quay gót. Haru ra hiệu cho Mei. Cả ba đi đến một khu đất trống, và dĩ nhiên với Nashe bám theo sát gót.

_ Mei!

_ Gì thế Haru?

_ .....không có gì, cố lên!

_ Uh!

_ Này, bắt đầu được chưa? - Rin ngáp một cái thật dài.

_ Rồi. - Mei bước lên trước. Cô cảm thấy đôi mắt đỏ tươi như máu của Rin toát lên một vẻ gì đó, vừa đầy sát khí, vừa đượm một chút vui vẻ.

_ Bắt đầu! - Nashe lên tiếng, nhưng không như những trận trước, vừa bảo bắt đầu là hai đối thủ đã lao vào nhau, Rin và Mei đứng im quan sát đối phương. Bỗng nhiên Rin khẽ nhếch mép.

_ Đôi mắt tím của cô.... - Rin lên tiếng. - Đẹp lắm. Trong suốt và ngây thơ đến phát bệnh đi được. Ai mà nghĩ đó là ánh mắt của một doll chứ nhỉ?

_ Quá khen rồi, nhưng tôi không ngây thơ đến như thế đâu- Mei cười. Vẫn là nụ cười hiền lành muôn thuở.

_ Vậy là tốt...một ánh mắt như thế...tôi muốn biết xem, máu của cô, có thanh khiết như thế hay không... - Vừa dứt lời, Rin đã tiếp cận Mei từ lúc nào không hay. Mei giật mình lùi lại, cô ta quá nhanh, di chuyển nhẹ tênh như mọt con mèo. Rin bám theo Mei sát gót, như một con mèo đang vờn cái thứ nó thích thú.

Nashe dựa lưng vào thân cây, nhìn hai người đấu nhau mà vẫn cười tươi rói. Haru liếc sang Nashe, cái điệu bộ nhởn nhơ đó.

_ Xem ra cậu vẫn còn thờ ơ quá nhỉ?

_ Ah...dĩ nhiên....từ khi quen Rin, tôi chưa hề thấy cô ấy thua ai bao giờ, chỉ có mỗi tội là khoái vờn mồi thôi. - Nashe gãi gãi đầu.

Haru im lặng quan sát tiếp trận đấu. Đã hơn hai phút trôi qua, hai người kia cứ tiếp tục màn đuổi bắt. Trông cứ như họ đang đùa, nhưng cô biết rõ, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là có người sẽ mất mạng ngay.

Mei cố gắng duy chuyển thật nhanh để tránh những móng vuốt sắc nhọn của Rin chạm vào người. Đôi lúc, cô thấy ánh mắt Rin trở thành màu vàng rồi ngay lập tức lại thành đỏ như niềm vui bất thời. Rin bỗng nhiên lên tiếng.

_ Tại sao cô lại bỏ trốn?

_ Thế tại sao cô lại ở lại? - Mei thoáng ngỡ ngàng đôi chút nhưng cũng nhanh chóng đáp lời. - Tôi thấy cô cũng đâu ưa gì ông ta, tôi tin là với sức mạnh của cô thì cô có thể thoát bất cứ lúc nào cơ mà?

_ Một câu hỏi thú vị. Đúng là tôi không ưa lão ấy. Nhưng tôi cũng đâu nói là tôi ưa cái thế giới nhiễu nhương và dối trá này. - Nhanh như chớp, Rin quất mạnh bàn tay của mình về phía Mei. Cô nhanh chóng lùi xa nên bộ móng sắc nhọn ấy không thể làm bị thương cô được.

_ Rất tiếc, Mei-chan, nếu so sánh về mặt tốc độ thì tôi vẫn hơn cô một bậc! - giọng nói đầy man rợ của Rin phả vào tai Mei, Rin đã vọt ra sau lưng cô lúc nào không hay.

Không có thời gian cho Mei phản ứng. Rin vừa dứt lời, máu từ một bên hông Mei đã bắn ra, Rin rút tay lại, liếm nhẹ bàn tay đẫm máu.

Mei khụy xuống. Thời gian sắp hết. Cô biết cô phải thắng thì mới có thể lấy được bức tranh. Nhưng Rin không phải là một đối thủ đơn giản. Cô ta là một con mèo. Một con mèo đen hoang dại. Cô thề là cô yêu mèo. Nhưng bây giờ thì cô nguyền rủa hết những con vật với bộ móng sắt nhọn kêu meo meo ấy.

_ Rin, còn chưa đến một phút, kết thúc nhanh đi! - Nashe lên tiếng, cậu biết mà, lúc nào cũng kết thúc nhanh như thế. [ai đòi kết thúc nhanh hả?]

Nhưng hơi khác so với những gì Nashe dự định. Rin không ra tay tiếp dù là chỉ cần một đòn hiểm yếu nữa thôi là cô có thể giết Mei, thay vào đó, cô bỗng nhiên nhìn Mei không chớp.

Mei nhìn Rin. Nếu người ngoài cuộc thì chắc chắn là họ sẽ nghĩ Rin đang nhìn cô. Nhưng không phải vậy, cái Rin nhìn là cái túi nhỏ xíu thêu hình mặt khỉ mới rớt ra khi Rin cắm phập tay vào hông cô. Nó có gì lạ chứ nhỉ? Một vài thứ đồ dùng cá nhân và vài thứ lỉnh kỉnh khác, có thứ gì có thể làm cô ta nhìn chăm chú đến vậy?

Mei nhìn theo hướng mắt Rin, và cô phát hiện cái thứ trong mớ đồ lỉnh kỉnh rớt ra làm Rin nhìn chăm chú là một cây cọ dài với nhúm lông màu trắng ở trên. Cô không nhớ là mình bỏ nó vào túi lúc nào, mà thú thật, cô quên mất cách dùng và tên của cái thứ đó rồi _ __lll Nhưng nó có thể khiến Rin nhìn chăm chú đến vậy, tức là Rin có phản ứng mạnh với nó.

Mei đánh liều nhặt cây cọ đó lên, vô tình làm nó đung đưa.

_ Meow..... - Rin kêu nhỏ, đưa mắt nhìn theo cây cọ đang rung trên tay Mei.

_ Hả? - Mei ngẩn người. - Không lẽ... - cô cầm cây cọ phẩy phẩy. Ánh mắt Rin tiếp tục đung đưa theo cây cọ, miệng không ngừng phát ra những âm thanh nho nhỏ. "Meow, meow".

Mei đánh ực một cái. Cầu trời cho linh tính của cô không sai. Cô càng phẩy phẩy mạnh cây cọ, đuôi và tai Rin càng mềm oặt ra, bất giác, Rin đưa tay ra khều khều cây cọ đang phe phẩy trước sự ngẩn ngơ của mọi người. Rin quỳ luôn hai chân xuống đất, một tay chống, một tay quào quào, ra vẻ rất thích thú, trông cứ như một con mèo chính hiệu.

Thế là cỡ vài chục phút trước, có hai con người đang đánh nhau kịch liệt, còn bây giờ thì trông cứ như là cô chủ đang nựng mèo cưng. [^”^] Khung cảnh thú vị đến mức làm Nashe và Haru căng mắt ra nhìn, Nashe cũng quên béng mất việc tuyên bố hết giờ.
Rin Elrics
Rin Elrics
Dolls
Dolls

Tổng số bài gửi : 11
Location : Chỗ nào đen nhất = =
Registration date : 03/09/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Rin Elrics Tue Apr 08, 2008 6:34 pm

Thế là Mei cứ phẩy phẩy...phẩy phẩy....phẩy và phẩy. Nếu có ai chăm chỉ hay dư hơi mà đếm thì Mei đã phẩy cây cọ hơn cả trăm lần.

_ Meow.... - mắt Rin bỗng nhiên sáng rực lên và chuyển thành màu vàng, nhìn Mei chằm chằm.

_ ...hả..? - mồ hôi Mei tuôn ròng ròng , cô nhận thấy có gì đó ko tốt đẹp trong ánh mắt của Rin. Ai dà, đã bảo mà, linh tính của cô luôn đúng, không nói không rằng, Rin lao đến ôm chầm lấy Mei, dụi dụi vào người cô với vẻ thích thú.

_ Buông tôi ra!!!!!!!!! - Mei đẩy đầu Rin ra, còn Rin dứt khoát không buông, vẫn ôm chặt lấy eo Mei. Haru và Nashe-2 con người ngẩn ngơ nãy giờ, lông mày bỗng nhiên giật giật, và theo quán tính, hay gọi là tình yêu mù quáng cũng được, Haru và Nashe lao đến tách hai cái vị đang diễn trò tình thương mến thương kia ra.

_ Buông Mei ra ngay! - Haru nổi cáu.

_ Buông cô ta ra ngay! Rin! Đừng để tôi cáu đấy! Buông ra! Cô ta không thể cắn cậu, nhưng tôi thì có đấy! Buông ra!!! - Nashe cũng cáu không kém, cậu thế này đây, muốn ôm Rin thì bị cáu cho đến chảy máu, thế mà Rin lại chủ động ôm người khác, thế có tức không cơ chứ! Hóa ra cậu thua con gái à?! Ở đây là không có nói chuyện yêu đương nhá, cậu là cậu ghét nhìn đồ chơi của mình bị cướp mất lắm đấy ^”^ [R : này, Rin không phải Ed để mà cậu đóng vai Envy nhá =”=']

Xoẹt!

Năm dấu móng tay xinh xinh hằn rõ trên mặt Nashe, hình như có máu chảy ra...ah...

Rin không nói không rằng, quay phắt lại về phía Nashe, nhìn cậu với ánh mắt mang đầy ý nghĩa “Kì đà cản mũi”. Ehèm, dĩ nhiên là cậu ghét ánh mắt đó, à ừhm, bây giờ cóc cần biết tự trọng là cái quái gì nữa, bây giờ cậu chỉ cần tách cái con mèo cái này ra, xích cổ nó lại, lôi về Red Moon, mặc xác hết những gì còn lại. Hiểu chứ? Cậu chuẩn bị CÁU đấy! ^”^

Không thèm quan tâm đến thái độ của Nashe thế nào sau khi bị cào, Rin quay về nũng nịu Mei.

_ Mei~~ Mei~~ Em yêu Mei~~~ Làm honey của em đi~~ không để em làm Petto cũng được~~ nha, nha??

Sét từ đâu đánh rầm xuống, có ba con người bị cháy đen thui [^ ^'] Sốc đến đớ người.

Mặt Nashe ngày càng đỏ, dĩ nhiên nó không phải đỏ khi cậu e thẹn, gì chứ có Chúa mới làm cho cậu e thẹn nổi. Mà nếu cậu đỏ mặt không phải do e thẹn thì có thể giải thích rằng cậu đang...nóng mặt. Máu nóng chạy ngược lên não, mặt cậu đỏ nữa, nữa, nữa, nữa....Có khói bốc ra ^ ^”

_ Nha, nha? Mei? Honey~~~? - Rin chộp tay Mei, vẫy vẫy đuôi, mắt long lanh rực rỡ. Ehèm, công nhận là lúc này cô rất dễ thương, tuy nhiên có lẽ hơi bị vô dụng, mặt Mei xám ngoét sau khi “lời tỏ tình đầu tiên” của cô là từ một con mèo nhóc lăn ra từ Red Moon. Và có lẽ là do bị mất máu hơi bị nhiều, mặt Mei sau một hồi xám ngoét thì tái xanh, lảo đảo ngã ra sau, may mà có Haru đỡ kịp.

Bất ngờ trước tình cảnh honey hiện tại, tai Rin cụp xuống một hồi, ra chiều suy nghĩ rất khó khăn, Rồi bỗng nhiên quay phắt lại về phía Nashe-kẻ mà cô nãy giờ vẫn coi là nguyên nhân chia cách giữa cô và Honey.

_ Ngươi~~~ - lườm - Đã làm gì Honey của ta~?! - rít lên gần như tiếng một con rắn hổ mang chuẩn bị đớp mồi. [N : -___-' / R : đừng có chen chân vào fic của tôi ^”^ *đạp* / N : đi thì đi =”=]

Trong khi Rin lườm nguýt đầy nguy hiểm, Nashe cuống cuồng không biết làm gì, Mei ngất xỉu vì mất máu và Haru đang cố lay Mei tỉnh dậy thì bốn con người còn lại-sau khi choảng nhau tơi bời-đang ngồi chờ đợi ở khu vực cũ.

Yuu và Moko ngồi lên một gốc cây bị gãy đổ-tàn dư của cuộc đấu giữa Hotokura và Haru. Hotokura đứng dựa lưng vào thân cây, còn Riean thì ngồi xuống, tay vẫn ôm chặt con búp bê mãi không buông.

_ Này! - không biết có phải do chán quá hay không mà Yuu bỗng nhiên quay mặt về phía Riean. - Con búp bê đó là gì vậy?

Hotokura phớt lờ câu hỏi của Yuu, còn Riean thì thoáng cau mày nhìn Yuu một chút, nhưng đôi mắt nhanh chóng khép hờ lại.

_Là mẹ.

“Mẹ?” Yuu nhíu mày, từ khi được tạo ra đến nay, cô chưa hề nghe đến việc dolls có mẹ. -Tại sao mẹ cô lại là búp bê?

_ Mẹ không phải búp bê! Mẹ vẫn sống! Tại sao ai cũng bảo mẹ là búp bê chứ?! - Riean gắt. - Anh hai! Mẹ còn sống mà! Phải không??

_ Anh không biết. - Hotokura trả lời một câu ngắn gọn. Riean nhíu mày nhìn Hotokura một hồi rồi quay phắt mặt đi, phụng phịu thấy rõ.

_ ....Anh là Hotokura, eh? Tôi muốn hỏi anh một vài vấn đề, còn Riean, nếu cô không phiền thì mời ra xa một chút.

_ Biết rồi, lần nào cũng vậy, ai cũng chỉ quan tâm đến anh hai thôi. - Riean đứng dậy rồi đi ra một góc xa gần đó, ngồi lên một gốc cây.

_ Muốn hỏi gì? - Hotokura hỏi, vẫn với gương mặt lạnh lùng đến vô cảm.

_ Tôi biết anh không muốn nói nhiều. Vậy, cho tôi hỏi một câu, tại sao em gái anh gọi con búp bê đó là mẹ? - Yuu hỏi. Moko im lặng nhìn Yuu, dù cô biết cô ấy là người ham vui, nhưng Yuu không phải kiểu người thích xen vào quá khứ của người khác, thật lạ.

_ Con búp bê đó đã từng là mẹ nuôi của chúng tôi, bà ấy là một giáo sư dưới quyền Kain thực hiện các dự án chế tạo dolls. - Hotokura im lặng một hồi rồi trả lời, thái độ không thay đổi. - Và một ngày, bà ấy lên tiếng phản đối việc Kain dùng dolls như công cụ, kết quả ra sao thì các cô biết rồi đấy.

_ Thủ tiêu?

_ Phải. Và Riean là người đã giết bà ấy, sau đó con bé biến bà ấy thành búp bê, và vẫn đinh ninh bà ấy vẫn sống.

Yuu và Moko im lặng nhìn. Không khí chùng xuống. Khó chịu.

_ Vậy tại sao cả hai người không trốn đi?

_ Cô vừa bảo chỉ hỏi một câu.

_ ....Tôi hiểu. - Yuu kết thúc đoạn đối thoại không mấy vui vẻ. Riean có lẽ nhận thấy được cuộc nói chuyện đã kết thúc nên đi lại chỗ Hotokura và ngồi xuống. Yuu nhìn Riean. Cô bé vẫn còn ôm con búp bê đầy nũng nịu. Cô không biết nếu cô ở tình cảnh như cô bé thì sẽ như thế nào. Có lẽ cũng làm như vậy, trốn tránh thực tại, đắm chìm trong mộng ảo...

~~~*~~~

Gần khuya. Trăng rót từng dải ánh sáng yếu ớt xuyên qua làn sương mỏng manh xuống thành phố. Đêm nay lạnh. Vài cơn gió mạnh chốc chốc lại vụt qua, rít lên từng hồi. Giờ thì chắc nhà nhà đều đang say giấc và mơ những giấc mộng đẹp. Riêng chỉ có tòa nhà lớn ở khu phố biệt thự phía nam thành phố là còn sáng đèn.

Chất vài cuốn sách dày cộp lên kệ, Yumi khẽ nheo mắt nhìn về phía cửa chính. Không có gì. Nhóm của Haru chưa về, thật là, gần khuya rồi còn gì, lần nào họ cũng về trễ, chẳng biết giữ gìn nhan sắc của mình gì cả.

_ Yumi-chan, đi ngủ đi chứ, khi nào họ về anh sẽ gọi em dậy mà. - Daisuke bước ra từ trong bếp với hai ly cà phê nóng trên tay, à không, một ly là cà phê, còn ly kia là chocolate nóng, Yumi còn phải đợi thêm 3 năm nữa để uống cà phê ^”^ [R : đó là anh nghĩ thế thôi ^__^']

_ Không! - Yumi đón lấy ly chocolate từ tay anh mình, ra vẻ càu nhàu thấy rõ. - Em còn phải đợi Kei-sama nữa, đâu thể nào lại để lỡ mất cơ hội để được ngủ cùng sama chứ~? - mắt long lanh nhìn xa xăm, trái tim bay văng trúng đầu Daisuke bôm bốp [R : = =']

_ Ôi thôi được rồi, anh sẽ đi ngủ trước vậy, em cứ ở đó mà đợi sama của em đi. - Daisuke gạt mấy trái tim vẫn còn đang bay tứ tán ra khỏi người mình. Có lẽ trời đã khá khuya và dĩ nhiên anh cũng đang buồn ngủ, nếu không thì đã nghe thấy Yumi lầm bầm “Nếu có Kazuki đi cùng thì còn lâu anh mới đi ngủ sớm thế“ ^”^

Daisuke vừa đi được vài bước xuống bếp để cất ly cà phê thì bỗng nhiên nghe tiếng Yumi hét lên, và sau đó là tiếng ly tách bị vỡ. Anh vội vàng chạy lên phòng khách, quên cả việc rửa tay.

_ Yumi-chan? Có chuyện gì thế?

_ Anh....anh hai....Kei-sama, Kei-sama..... - Yumi quay lại nhìn Daisuke với con mắt đỏ hoe, rưng rưng nước như sắp sửa khóc tới nơi. Giờ anh mới nhận thấy, hai bàn tay Yumi đang run rẩy ôm lấy con búp bê nhỏ mình đầy thương tích với đôi cánh trong suốt bị rách toạt.

_ Yu...Yumi....Daisuke...chạy nhanh đi....đừng để bị bắt....chạy đi... - Keisuke nói một cách yếu ớt, giờ không còn ai nhận ra con búp bê xinh đẹp với giọng nói ngọt ngào hồi chiều nữa.

_ Keisuke đang nói gì vậy? Ai bắt chúng tôi cơ chứ? - Daisuke nheo mắt.

Keisuke yếu ớt ngẩn đầu lên định nói gì đó, nhưng xem ra có người đã giành trước câu trả lời của nó.

RẦM!

Daisuke và Yumi giật mình quay phắt lại. Bức tường phía sau lưng họ đổ sập xuống, khói bụi bay mịt mù. Trong ánh trăng mờ ảo, bốn cái bóng mập mờ hiện ra, càng lúc càng rõ hơn.

Là một cậu bé và hai cô bé chỉ tầm 14-15 tuổi. Mà không, hai cậu bé và một cô bé, cậu bé tóc đen nhìn rất giống con gái, tuy không thể bằng ai đó, nhưng thật sự rất giống _ __lll

Cậu bé tóc màu xám nhạt nhìn họ với vẻ khó chịu có lẽ là thủ phạm chính gây ra vụ sập tường này, cậu bé tóc đen thì ngược lại, cười rất tươi.

_ Hanea, tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, cậu đâu phải là đứa thiểu-năng mà không biết cách gõ cửa đàng hoàng chứ hả? - cậu bé tóc đen khẽ nheo mắt nhìn.

_ Dẹp ba cái trò khùng điên của cậu đi, Karru, tôi làm quái gì phải cung kính với những kẻ không quen biết chứ? - Hanea khịt mũi.

_ Ờ, thế cậu tự nhận mình là đứa thiểu năng à?

_ Cái gì?! Còn cậu thì sao hả?! Đồ con gái!

_ Karru! Hanea! - cô bé với mái tóc nâu tết thành bím nãy giờ im lặng gắt lên, quá chán với hai cái tên này rồi, lần nào cũng um sùm cả lên.

_ Rồi rồi, cậu đi mà nói với họ đi, Nonoko. Hanea quay phắt đi, bực bội thấy rõ. Karru thì thở dài chừng 3 giây rồi lại cười tươi rói.

_ Vậy...cho tôi hỏi, vị nào là Inoue? Và xin hỏi các vị có thấy một con búp bê xinh xắn với đôi cánh mỏng dính bay qua đây không? - Nonoko mỉm cười dịu dàng, theo một nghĩa.

Yumi giật mình, cố gắng đưa tay che cho Keisuke, quả thật những người này là ai? Tại sao họ lại biết tên cô? Và họ là những người mà Kei-sama đã nhắc tới?

_ Ehèm....xin lỗi, nhưng nếu tay chị mà không cẩn thận sẽ làm đau nó đấy. - Một giọng nói trong veo cất lên.

Một cô bé tầm 12 tuổi, đôi mắt đen láy đang nhìn Keisuke không chớp, ra vẻ thích thú lắm. Uhm, chắc cô bé chưa biết Keisuke là người máy nên nó không biết đau ^ ^'

_ Qian Mei! Đã bảo là đừng có vờn cái con búp bê kia nữa mà? Nó có gì đẹp đâu cơ chứ? - Hanea rít lên, cậu hết kìm chế nổi rồi, làm có mỗi cái nhiệm vụ cỏn con mà dây dưa mãi. Chưa thấy có nhiệm vụ nào chán như thế này, không có đánh đấm gì cả =”=

_ Gì chứ?! Tôi thấy nó đẹp hơn anh nhiều đấy! - Quian Mei bực tức nói, cô chúa ghét loại con trai như thế.

_ Ehèm! Trước khi có thêm một cuộc gây lộn vô nghĩa nào đó nữa, thì cho tôi hỏi các người là ai? Và các người đã làm gì cái nhà yêu dấu của tôi thế? - Daisuke hằn một tiếng, nãy giờ anh bị bỏ quên, phải lấy lại phong thái chứ [^”^]

_ Anh là ai?

_ Inoue Daisuke, yêu cầu các người trả lời câu hỏi của tôi.

Phớt lờ Daisuke, Nonoko quay lại phía Hanea và Karru.

_ Sao đây? Không ai nói cho tôi biết Inoue là cái họ cả.

_ Không ai nói cho cậu biết tức là không ai biết. - Karru vẫn giữ nụ cười tươi rói trên môi

_ Thôi đủ rồi! Bắt cả hai luôn là được chứ gì! Nói mãi! Tôi chán lắm rồi! - Hanea gắt lên.

_ Uh, ý kiến không tệ. - Nonoko giả vờ suy nghĩ. - Vậy cho tôi xin lỗi trước nhé! - quay lại phía Daisuke và Yumi.....

End chapter 4/ Tobe continue

--------------------------------
Chap 5 : Phản đồ - by Haru-chan
--------------------------------


Ớ~~~Tớ bị đớ rồi TT^TT
Rin Elrics
Rin Elrics
Dolls
Dolls

Tổng số bài gửi : 11
Location : Chỗ nào đen nhất = =
Registration date : 03/09/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine Empty Re: Moonshine

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết